Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 10

Hàn Lập vừa nói ra lời này, mấy người trong phòng toàn bộ trầm mặc xuống, Tây Hàn Lĩnh không nhỏ, nhưng đến bây giờ có thể ở lại thôn làm nông đều là lão nhân, nữ nhân, người trẻ tuổi thật đúng là không có mấy người.

– Hàn Lập, các ngươi thường xuyên ở bên ngoài, có sư phụ cần cẩu quen biết hay không.

Hàn Lập sửng sốt, “Tân Vũ, anh định làm gì, không phải là muốn xây nhà một lần nữa đi, tôi nói với anh, đừng nhìn chỗ này của anh và trong thành bên cạnh, nhưng căn bản không có ai nhìn tới nơi này, có tiền còn không bằng tích góp đến đó đến lúc đó mua nhà lầu.”

– Không phải chuyện xây nhà, thôn đem mảnh đất nông nghiệp trong Lạc Hà ký hợp đồng cho ta, ta cùng Hàn gia gia nói xong, mương nước thối ta cũng tính toán ký hợp đồng, bất quá mương nước thối nhất định phải cải tạo một chút, nếu như ngươi nhận ra người, ngươi hỏi xem tốn bao nhiêu tiền.

– Tân Vũ, ngươi điên rồi, nếu như Lạc Hà có thể kiếm tiền, còn có thể đến phiên ngươi, hiện tại Lạc Hà đem rác rưởi, bùn đất bên trong đào ra ngoài, không có bốn năm vạn căn bản không có người nhìn, hơn nữa đào ra thì có thể làm cái gì, hiện tại ngay cả nước cũng không có, một chút tác dụng cũng không có.

“Hàn Lập, nếu Tân Vũ bảo cậu hỏi, cậu cứ hỏi một chút. Đi thôi, rượu cũng uống, đồ ăn cũng ăn, chúng ta cũng nên đi làm.

– Không gấp gáp, còn cách trồng rau hơn một tháng nữa.

Năm ngày, năm ngày trong viện toàn bộ xử lý rác rưởi cùng phế liệu, mà Hàn Lập lại từ trong thôn tìm người hỗ trợ xử lý toàn bộ sân, luống rau, kênh rạch đều lấy ra.

Đương nhiên sáu người Hàn quân là nghĩa vụ hỗ trợ, nhưng san lấp mặt bằng, đào kênh mương, thu rau đều cần tiêu tiền. Đem một cái viện xử lý ra, tiêu phí Triệu Tân Vũ hơn một ngàn bốn trăm đồng.

Mà trong năm ngày này, Hàn Lập, Hàn Quân bọn họ ngoại trừ ngủ ở chỗ Triệu Tân Vũ, thời gian tuy ngắn, nhưng bảy người tuổi tác không sai biệt lắm hoàn toàn thân thiết.

– Tân Vũ, nói rồi, năm nay nếu trồng rau không được, sang năm sao có thể làm một nhà hàng. Hôm nay mấy người ngồi cùng nhau uống rượu, Hàn Lập nhìn chằm chằm Triệu Tân Vũ nói.

Nếu như nói trước kia, Triệu Tân Vũ cũng không có một chút lo lắng, nhưng hiện tại lại bất đồng, có không gian, hơn nữa mấy ngày nay cà chua, dưa chuột trồng trong thùng cũng cao hơn một thước, hơn nữa chúng đang phát triển một cách hài lòng, Triệu Tân Vũ biết, chỉ cần mình dùng nhiều nước không gian tưới nước, trồng ra rau quả khẳng định có thể trở thành hàng được săn đón.

– Hàn Lập, cứ theo lời ngươi nói, nếu như ta trồng rau kiếm được tiền, các ngươi trở về giúp ta thế nào.

Hàn Quân bọn họ cười ha ha, bọn họ đều là người bản địa sinh ra ở Tây Hàn Lĩnh, người trong thôn mấy năm nay làm cái gì, bọn họ đều rõ ràng, nếu trồng rau thật sự có thể kiếm tiền, bọn họ căn bản không cần ra ngoài làm việc.

– Được, chờ ngươi trồng rau phát tài, chúng ta đều trở về đánh hạ cho ngươi. 

“Gâu Gâu”, Hàn Quân cười to, Hắc Phong trên mặt đất lại không vui, Hắc Phong đã lớn khoảng nửa mét hướng về phía mấy người Hàn Quân kêu điên cuồng.

Nhìn Hắc Phong cao gần nửa mét, Hàn Quân nhìn về phía Triệu Tân Vũ, “Tân Vũ, anh thật sự đừng nói, Hắc Phong thật đúng là quá thông minh, chỉ cần chúng ta vừa nói xấu anh, nó nhất định sẽ kêu, Hắc Phong mua từ đâu ra”

Triệu Tân Vũ sờ sờ Hắc Phong, Hắc Phong thuận theo cọ cọ bắp chân Triệu Tân Vũ, bất quá trong mắt nhìn về phía Hàn Quân lại lộ ra một tia bất mãn nhân tính.

“Hắc Phong, tôi nhặt nó lên đường phố.”

– Ngươi tên này thật đúng là vận khí tốt, tên gia hỏa không có mắt kia đem Hắc Phong giống chó tốt đều ném, thật đúng là mù mắt.

“Hắc Phong, lại đây”, Hàn Lập mắng qua, nhìn về phía Hắc Phong.

Hắc Phong không muốn đầu nhỏ lại vẹo một cái, cũng không thèm liếc mắt một cái, điều này làm cho đám người Hàn Quân càng cười ha ha.

Buổi tối ăn cơm xong, bọn Hàn Quân kết bạn rời đi, Triệu Tân Vũ đang thu dọn nhận được một cuộc điện thoại, điện thoại là một vị khách quen của Thiên Nghệ hoa viên gọi tới, hắn chỉ có một câu, nói mọi người ở Thiên Nghệ hoa viên đều nhớ rau của hắn.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Triệu Tân Vũ mỗi sáng đều đi Thiên Nghệ hoa viên một chuyến, thời gian còn lại, hắn đều ở cùng một chỗ với bọn người Hàn Quân.

Tết Nguyên Tiêu vừa qua, sáu người Hàn Quân, Hàn Lập bọn họ cũng đều rời khỏi Tây Hàn Lĩnh ra ngoài làm việc, trong đại viện thoáng cái trở nên vắng vẻ.

Triệu Tân Vũ rảnh rỗi, hắn bắt đầu cân nhắc có nên đào ra con suối bị chôn vùi mấy chục năm như Hàn Thiên Lượng nói bên ngoài sân hay không.

Suy tư nửa ngày, Triệu Tân Vũ cũng không tìm người đi đào, trong khoảng thời gian này Hàn Thiên Lượng đang giúp anh ký hợp đồng ký hợp đồng với Lạc Thủy, anh lo lắng việc đào bới sẽ khiến cho dân làng khác ghen tị, nếu như bị người khác càn ngang một nút, vậy anh sẽ mất nhiều hơn.

Hôm nay lại từ Thiên Nghệ hoa viên mang thức ăn trở về, Triệu Tân Vũ đi công ty hạt giống một chuyến, chờ đến lúc trở lại đại viện, hắn mang theo mấy bao hạt giống lớn trở về phòng mình.

Trong không gian các loại rau quả phát triển rất vui vẻ, cà chua, dưa chuột, cà tím, đậu, ớt xanh càng thêm thô, nói cà chua, mỗi một cây giống đều vượt qua hai thước, Triệu Tân Vũ phỏng chừng trên mỗi một gốc cà chua ít nhất kết thành bốn năm mươi cân. Đối với dưa chuột nhiều hơn. Cho dù là một gốc ớt xanh ít nhất cũng có hơn mười hai mươi cân ớt xanh.

Nho cào cắm vào ngày tết cũng đã có dây leo dài hơn một mét, mà cành nho hai ngày trước trộm về cắm cũng phát thanh rễ cây.

Trả lời