Để họ tự giải quyết

Khi đoàn đội lần lượt tiến vào La Bố Bạc, Triệu Tân Vũ quăng bàn tay lại trở về Hồng Thạch Nhai, bên này chim máy vừa mới rơi vào đại viện, cũng chỉ vài phút, đám người Vương Dũng liền đi theo vào.
– Tân Vũ, mọi người trên mạng đều nói muốn đi bên La Bố Bạc, chúng ta bên này có phải làm một hoạt động gì hay không, bằng không mọi người đều đi La Bố Bạc.
Triệu Tân Vũ cười ha ha một tiếng, “Vậy cũng không có biện pháp, La Bố Bạc bên kia chính là bão tuyết, chúng ta bên này chưa từng có tuyết lớn như vậy.”
– Mọi người đều đi bên kia, chúng ta bên này làm sao bây giờ, chờ năm mới chúng ta nơi này cũng không có bao nhiêu người.
Triệu Tân Vũ lắc đầu, “Mấy năm đó Mạc Vấn trấn, Lâu Lan trấn càng vắng vẻ, nhưng bọn họ vẫn đưa cá cua ra hồ nước mặn, hồ Mạc Sầu, bọn họ vẫn luôn ủng hộ chúng ta, bọn họ bên kia náo nhiệt một chút trong lòng các ngươi liền mất cân bằng rồi.
Triệu Tân Vũ vừa nói, trên mặt bọn Vương Dũng có một tia xấu hổ, Triệu Tân Vũ nói là sự tình, mấy năm đó La Bố Bạc cũng chỉ náo nhiệt mấy tháng, mà Hồng Thạch Nhai bên này cơ hồ cả ngày đều là du khách không ngừng.
Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của một đám người, Triệu Tân Vũ cười nhạt một tiếng, “Đừng quên, lúc chúng ta đón năm mới thành cổ phải mở cửa cho bên ngoài, sau khi du khách du ngoạn thành cổ, điểm dừng chân tiếp theo tất nhiên là Hồng Thạch Nhai, đến lúc đó có mọi người bận rộn!
“Cũng đúng a” Vương Dũng cười nói.
– Dũng thúc, vừa lúc các ngươi lại đây, lát nữa có thứ tốt kéo tới, các ngươi đi ra ngoài dọn một chút, đúng rồi gọi điện thoại cho Tưởng ca, Mẫn tỷ bọn họ, nói cho bọn họ nếu đến chậm không có gì.
Vương Dũng những người này hơi sửng sốt, thời gian Triệu Tân Vũ đi ra ngoài hình như không có bao lâu, đầu tiên hắn đột nhiên đi Tây Hàn Lĩnh.
Bên kia hẳn là thân thể một lão nhân trong thôn xuất hiện ngoài ý muốn, sau đó liền đi La Bố Bạc, đi nơi đó chính là bão tuyết, hắn một mực bận rộn bên kia, bão tuyết còn có thứ tốt?
Tuy nói trong lòng nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, đều lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tưởng Phi, Triệu Thế Minh.
Đi ra vài bước, đôi mắt Triệu Tân Vũ lóe lên vài cái, “Đúng rồi, gọi điện thoại cho Ngọc Trụ, Bằng Vũ, để cho bọn họ đều tới đây.”
Triệu Tân Vũ lên tiếng, cũng chỉ vài phút, ngoại trừ Tưởng Bằng Vũ, Hà Ngọc Trụ ra, tất cả mọi người đều tới đây, sau khi bọn họ tới đây cũng chỉ vài phút, Triệu Tân Vũ liền từ phòng bếp đi ra hướng về phía bọn họ khoát tay áo.
Một đám người đi ra ngoài Tử Trúc Lâm, nơi đó có một chiếc xe chuyên chở hàng hóa, xe tải đậu bên ngoài Tử Trúc Lâm cũng hấp dẫn không ít dân chúng trong Tử Trúc Lâm, bọn họ nhao nhao vây quanh.
Khi cửa xe tải vừa mở ra, một mùi hương nồng đậm bắt đầu tràn ngập, mùi hương này trong mùa đông lạnh lẽo đặc biệt tươi mát, bao gồm cả đám người Vương Dũng đi ra, tất cả mọi người đều bị mùi trái cây chưa từng ngửi này hấp dẫn.
Mãi cho đến khi tài xế hô hào, những người này mới phản ứng lại, mọi người lúc này mới bắt đầu đem từng thùng hoa quả tràn ngập khiến bọn họ say lòng chuyển vào đại viện.
– Tân Vũ, những thứ này đều là loại hoa quả gì, hương vị này cũng quá thơm.
Triệu Tân Vũ thò đầu ra, cười ha ha một tiếng, “Mở ra xem không phải là biết rồi.”
Có Triệu Tân Vũ những lời này, đám người đã sớm nhịn không được lập tức mở rương, chờ mở rương ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, kiwi, anh đào màu đen cỡ lớn, sầu riêng.
Hồng Thạch Nhai có không ít loại hoa quả, nhưng lại không có ba loại trái cây này, cuộc sống của người dân bây giờ không tệ, bên bờ sông Tang Can cũng có bán một số loại trái cây Hồng Thạch Nhai không có, vì vậy ba loại trái cây không xa lạ với bất cứ ai.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía phòng bếp, Triệu Tân Vũ cũng không để ý tới, mà chuyên tâm nấu thức ăn, một đám người đều nhìn về phía ba loại hoa quả, bọn họ bỗng nhiên nghĩ đến mùi hương này tựa hồ cùng hoa quả bọn họ ăn qua bất đồng.
Vương Dũng tiện tay cầm lấy một Hắc Tâm Nhuyễn Ngọc, lột da ngoài, sau một khắc tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ ăn qua bạch tâm, hồng tâm, hoàng tâm kiwi, nhưng hắc tâm này kiwi bọn họ còn thật sự chưa từng thấy qua.
Chờ ăn một ngụm, Vương Dũng không khỏi kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hương vị của Hắc Tâm Nhuyễn Ngọc xa xa không phải hắn ăn qua hồng tâm, hoàng tâm kiwi có thể so sánh được.
Khi phòng ăn im lặng lại, trong mắt Triệu Tân Vũ toát ra một tia ý cười khó có thể che dấu, trong lòng anh biết rõ vì sao mọi người trong phòng ăn lại yên tĩnh lại.
Biết mọi người một khi ăn ba loại hoa quả khẳng định không dừng lại được, Triệu Tân Vũ cũng không làm nhiều, chỉ đơn giản làm mấy món ăn.
Chờ tiến vào phòng bếp, rương bên kia trống rỗng mấy cái, mọi người đều ngồi trên ghế xoa bụng, điều này làm cho Triệu Tân Vũ không khỏi vui vẻ.
“Ăn cơm nè.”
Một đám người đều khoát tay áo, “Chúng ta một ngụm cũng không muốn ăn.”
Triệu Tân Vũ cười ha ha một tiếng, “Ta liền biết các ngươi sẽ nói như vậy, nếu không ăn cơm, mỗi một loại đều mang về cho người trong nhà nếm thử.”
Nói xong lời này Triệu Tân Vũ nhìn ra bên ngoài, “Lúc này Bằng Vũ cùng Ngọc Trụ cũng không có tới, Mẫn tỷ, Tưởng ca các ngươi giúp bọn họ mang theo.”
Ngay khi hắn dứt lời, Trịnh Mẫn cười khanh khách, chỉ chỉ ra bên ngoài, “Ngọc Trụ lại đây, hắn chính mình mang đi.”
Mọi người hi hi ha ha lựa chọn cái rương nhìn trúng, Hà Ngọc Trụ liền từ bên ngoài tiến vào, ở đây nhìn thấy người ở nhà ăn, anh hơi sửng sốt, đầu tiên là chào hỏi Trịnh Mẫn, ánh mắt dừng trên người Triệu Tân Vũ.
– Sư phụ, ngài đi ra một chút, ta có chuyện muốn nói với ngài.
