Gặp trở ngại

Cứu người như chữa cháy, sau khi biết được tình huống hiện tại của Nhiễm Thanh Nguyệt, Tiêu Dật cùng Lộ Tử Minh trực tiếp tìm Lý Hải Côn, đem món ăn đã gọi lúc trước lui đi, sau đó liền theo Nhiễm Sĩ Kiệt đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Nhiễm Thanh Nguyệt đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, toàn thân cắm đầy các loại ống thông, dựa vào dụng cụ y tế bên cạnh miễn cưỡng duy trì sinh mệnh, bốn năm bác sĩ cùng y tá đang bận rộn chung quanh giường bệnh, trán mỗi người đều hơi thấm mồ hôi.
Rất hiển nhiên, lúc này trạng thái thân thể Nhiễm Thanh Nguyệt đã cực kỳ đáng lo ngại, tùy thời đều có khả năng mất mạng. Nếu như không phải bởi vì những lân phiến trên người nàng quá dễ dàng bong tróc mà tạo thành tổn thương mới, chỉ sợ lúc này đã bị đưa đến phòng cấp cứu.
Đám người Tiêu Dật thay quần áo chuyên môn đi vào phòng bệnh, đồng thời cũng thấy rõ hình tượng hiện tại của Nhiễm Thanh Nguyệt.
– Tổ Tào, đây vẫn là người sao?!”
Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Nhiễm Thanh Nguyệt, Lộ Tử Minh đột nhiên mở to hai mắt, thấp giọng kinh hô.
Tiêu Dật lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái: “Câm miệng! Đừng nói nhảm nữa! ”
“Không sao, nếu như ta không phải nhìn Nguyệt Nguyệt từng bước biến thành bộ dáng như vậy, hiện tại cũng khẳng định phải giật nảy mình.”
Nhiễm Sĩ Kiệt cũng không vì vậy mà tức giận, chỉ thở dài một tiếng nói, trên mặt đau đớn cũng càng thêm nồng đậm vài phần.
Lúc này bộ dáng Nhiễm Thanh Nguyệt đích xác phi thường khủng bố, tất cả nơi lộ ra đều bị một loại lân phiến dày đặc bao vây.
Những vảy này hiện ra hình bán trong suốt màu thịt, bám chặt vào da, giữa vảy còn có một chấm đen nhỏ, từng miếng vảy kề sát nhau, từ xa nhìn lại giống như trên người Nhiễm Thanh Nguyệt bị dán đầy hạt vừng đen, tình cảnh như vậy đủ để làm cho những người có chứng sợ hãi dày đặc cảm thấy điên cuồng.
Ngay cả Tiêu Dật lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này cũng cảm thấy da đầu hơi tê dại, lông măng dựng đứng, không phải bởi vì sợ hãi, mà là thật sự có chút ghê tởm.
Những vảy lột kia càng là huyết nhục mơ hồ, bên trong miệng vết thương mơ hồ còn có thứ gì đó đang hơi nhúc nhích, từ dưới da chui ra.
Lúc này, các bác sĩ đang tiến hành kiểm tra trị liệu Nhiễm Thanh Nguyệt cũng phát hiện đám người Tiêu Dật đến.
Một lát sau, một nam bác sĩ thoạt nhìn cùng tuổi Nhiễm Sĩ Kiệt cũng buông dụng cụ trong tay xuống đi tới, trên mặt mang theo vài phần áy náy:
“Xin chào người nhà bệnh nhân, nơi này có một tin tức vô cùng đáng tiếc, tình huống bệnh nhân hiện tại cực kỳ không ổn định, tuy rằng chúng ta đã dốc toàn lực cấp cứu, nhưng vẫn không lạc quan, cho nên hy vọng ngài có thể sớm chuẩn bị tâm lý.”
Lời nói của bác sĩ vô cùng nặng nề, rất rõ ràng, đây gần như là hạ thông báo bệnh tình nguy kịch.
Nhiễm Sĩ Kiệt nghe xong nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng kịch liệt lay động một chút, lung lay sắp đổ, chỉ có thể mượn Tiêu Dật nâng đỡ mới có thể đứng vững:
“Thật sự… Không còn cách nào sao? “
Nhiễm Sĩ Kiệt thanh âm run rẩy hỏi, trong hốc mắt đã tràn đầy lệ quang trong suốt.
“Bệnh này thật sự quá kỳ quái, chúng ta căn bản là không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể tiến hành trị liệu bảo thủ lấy bảo mệnh làm chủ, nhưng hiện tại nội tạng trong cơ thể bệnh nhân đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy kiệt, chỉ sợ…”
Nam bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, lời nói của hắn còn chưa nói hết, nhưng ý tứ trong đó ai cũng có thể hiểu, nội tạng đều đã bắt đầu suy kiệt, điều này có nghĩa là thân thể Nhiễm Thanh Nguyệt đã không chịu nổi gánh nặng, không cách nào tiếp tục sinh tồn.
