Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 112

Tiếp viên hàng không, một phần nồi cay

image
Nhóm điều tra sự vật siêu nhiên

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể quy kết nguyên nhân cho tiếp viên hàng không kia, có thể là có bệnh đặc thù gì đó linh tinh.

Những lời này làm cho mấy nhân viên phi hành đoàn tới rất khó tin tưởng, nhưng Tiêu Dật đích xác từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngay cả địa phương cũng chưa từng di chuyển qua, điểm này rất dễ dàng có thể nhìn ra.

Trước khi đi, một người trong đó còn muốn khuyên Linh Đan trở lại vị trí của mình, bất quá lại bị Tiêu Dật lo lắng mèo con lại nổi giận ngăn lại, tốt xấu gì cũng coi như đồng ý để Linh Đan ở lại chỗ này.

Dù sao, khách nhân ngồi khoang hạng nhất bình thường đều tương đối tôn quý, tuy rằng đoàn người Tiêu Dật thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, nhưng những nhân viên công tác này cũng không muốn dễ dàng trêu chọc.

Đợi đến khi những người đó đều đi rồi, Trịnh Tử Yên ngồi ở bên kia đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Không thể tưởng được, tiểu gia hỏa này tính tình rất lớn nha. ”

Tiêu Dật một bên xoa đầu Linh Đan, có chút dở khóc dở cười nói: “Đúng vậy, suốt ngày dán lên người ta như một viên kẹo dẻo, vứt cũng không thoát. ”

“À~ ca ca chán ghét ta sao?”

Linh Đan nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất nói, trong đôi mắt to sáng lấp lánh nhanh chóng dâng lên một tầng sương mù.

Tiêu Dật nhất thời cảm giác đầu to ra, làm cho nữ hài tử đáng yêu như vậy ở trước mặt mình khóc, quả thực chính là tạo nghiệt a!

Cậu vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đan lên, hai bên trái phải hôn một cái, nói: “Không có không có, thích còn không kịp, sao có thể chán ghét ngươi đây? ”

Mèo con lúc này mới rút cái mũi nhỏ, một lần nữa vùi đầu vào trong ngực Tiêu Dật, chỉ chốc lát sau, trong cổ họng liền phát ra tiếng ùng ục đáng yêu.

– A —— tiểu loli khống, khinh bỉ ngươi!

Lộ Tử Minh ở bên kia rất khoa trương hướng về phía Tiêu Dật giơ ngón giữa.

Không đợi người sau nói chuyện, Trịnh Tử Yên cũng nhìn hắn khẽ lắc đầu, trong đôi mắt đẹp xẹt qua vài phần phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng khẽ thở dài.

– Ai, không phải, sự tình không phải như các ngươi tưởng tượng!

Tiêu Dật sắp khóc ra, ta bất quá là dỗ dành hài tử mà thôi, những người này rốt cuộc nghĩ đến đâu rồi.

Quan trọng nhất là, ngay cả Tử Yên tỷ mà mình cho rằng ổn trọng nhất cũng là bộ dáng kỳ quái kia, thật sự là hảo tâm a.   

Hắn mang theo ánh mắt cầu xin chậm rãi đảo qua toàn bộ khoang máy bay, cuối cùng dừng ở trên người Phương Hâm Mộc đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, nhất thời nước mắt giàn giụa tung hoành: “A Mộc, hảo huynh đệ, vẫn là ngươi hiểu ta, biết ta là loại người gì. ”

Nhưng mà, Phương Hâm Mộc lại vẻ mặt xấu hổ ngẩng đầu lên, nói:

“Không có việc gì, ta có thể lý giải, kỳ thật từ lúc hai người các ngươi mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ, ta cũng đã rất hiểu, ngươi thân là pháp sư, đối với loại chuyện này nhìn càng cởi mở hơn người khác cũng rất bình thường.”

Một phen nói đến Tiêu Dật trợn mắt há hốc mồm, cứng lưỡi, một lúc lâu không biết nên phản bác cái gì.

Lão đại nhân ngài nói đây là cái gì a?!

Trả lời