Cá chép hầm

Ánh mắt Trịnh Mẫn lóe lên vài cái, “Đơn giản ngược lại rất đơn giản, không biết hương vị này như thế nào”.
Triệu Tân Vũ cười ha ha một tiếng, đậy nắp nồi, “Sau khi nổi lửa lớn nấu mười lăm phút”, nói xong lời này, Triệu Tân Vũ trở về phòng mình, đóng cửa lại bắt đầu nghiên cứu kim quỹ tinh yếu.
Hơn mười phút sau, Triệu Tân Vũ chợt nghe thấy bên ngoài huyên náo, bọn Đỗ Mộng Nam đều đi phòng bếp bên kia, Triệu Tân Vũ đem Kim quỹ tinh yếu muốn thu vào không gian, hắn đi theo ra cửa.
Mấy người Đỗ Mộng Nam một mực ở bên giàn nho, các nàng cũng muốn đến xem cá chép có làm ra hay không, nhưng vừa đến phòng đơn giản bên này, một cỗ hương vị độc đáo liền đem các nàng hấp dẫn, tuy nói chỉ là mùi hương, mấy người liền bắt đầu cuồng nuốt nước miếng.
Vào phòng bếp, Đỗ Mộng Nam nhìn về phía Trịnh Mẫn, “Mẫn tỷ, tỷ làm cái gì”, nàng không phát hiện Trịnh Mẫn giờ phút này cũng có chút ngẩn người, mà vẻ mặt lại tràn đầy say mê.
Từ nhỏ đi theo phụ thân ra biển đánh cá, loại cá gì chưa từng ăn qua, trong ấn tượng của cô, cá nước ngọt tốt nhất cũng không bằng cá biển bình thường, mà trong khoảng thời gian đi tới đại viện này, cô cũng chưa từng thấy Triệu Tân Vũ làm cá, cho nên cũng không biết Triệu Tân Vũ làm ra mùi cá gì.
Vừa rồi Triệu Tân Vũ nói như vậy, trong nội tâm Trịnh Mẫn cũng không đồng ý, nàng tin tưởng tài nấu nướng của Triệu Tân Vũ, nhưng lại không cho rằng Triệu Tân Vũ có thể đem cá chép bên bọn họ hầu như không có người ăn sẽ làm ra hương vị còn tốt hơn so với cá biển.
Nhưng sau khi bốc hơi, mùi vị độc đáo kia làm cho Trịnh Mẫn kinh ngạc, theo bầu khí toát ra, Trịnh Mẫn liền lâm vào trong rung động thật sâu, nàng có thể cảm nhận được trong mùi hương này không có một chút mùi tanh của cá, loại hương vị này làm cho nàng cảm thấy say mê. Nếu như không phải Triệu Tân Vũ dặn dò, cô đã sớm mở nồi đi thưởng thức món cá chép khiến cô khó có thể chịu đựng được mùi thơm hấp dẫn.
Thẳng đến khi Đỗ Mộng Nam nói chuyện, Trịnh Mẫn mới phản ứng lại, cô chỉ chỉ nồi bốc hơi, “Cá chép Tân Vũ làm, mùi vị dễ ngửi đi”.
“Làm cho ta một cái, ta muốn nếm thử” Đỗ Mộng Nam nũng nịu nói, nàng vừa nói, Vũ Mạt đi theo nàng bọn họ cũng lập tức phụ họa.
– Các ngươi không phải nói các ngươi không ăn cá chép, cá chép chính là xương nhiều, ăn phải kẹt cổ họng.
“Tôi…” Lời này làm cho mấy người Đỗ Mộng Nam đỏ mặt, cả đám trợn trắng mắt.
– Tân Vũ, đã hơn mười phút rồi.
Triệu Tân Vũ nhìn điện thoại di động, “Hầm thêm ba phút nữa”.
Ba phút ở bình thường cũng chỉ lóe lên, nhưng bởi vì mùi hương khiến các nàng khó có thể chịu đựng được, ba phút này giống như ba năm dài đằng đằng, cách vài giây Đỗ Mộng Nam bọn họ đều lấy điện thoại di động ra xem một chút.
“Được rồi”, thanh âm này giống như âm thanh của trời, làm cho các nàng Đỗ Mộng Nam lập tức kích động, xoa xoa tay nhìn chằm chằm nồi cá.
Ngay sau khi Trịnh Mẫn mở nắp nồi ra, một mùi hương càng thêm nồng đậm tràn ngập trong phòng bếp, mùi hương này khiến bọn Đỗ Mộng Nam không ngừng nuốt nước miếng.
Màu cá chép trong nồi đã chuyển sang màu vàng ốp, canh cá có màu trắng sữa, trông giống như sữa.
“Nếu ăn rau mùi, hãy cho một ít rau mùi, súp cá không lãng phí”
Trịnh Mẫn gật gật đầu, nàng nhìn về phía đám Đỗ Mộng Nam, “Mộng Mộng, các ngươi đi giàn nho bên kia, ta sẽ bưng qua cho các ngươi.”
– Ngay tại đây, ở nơi này.
Triệu Tân Vũ cười ha ha, “Mẫn tỷ, cho mỗi người một cái, trước không nên múc canh cá”
Trịnh Mẫn múc cho Đỗ Mộng Nam một cái trước, Đỗ Mộng Nam khẩn cấp gắp một miếng, nàng tựa hồ quên mất cá chép nhiều gai nói, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
