Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 35

Bất quá khi Đỗ Mộng Nam mở Tuý Linh Lung ra, ánh mắt Đỗ Thế Xương chợt co rụt lại, hắn thấy được nồng đậm nồng đậm nồng đậm do Túy Linh Lung tràn ngập.

“Cái này… Giờ phút này Đỗ Thế Xương hoàn toàn chấn động, có thể đem cá chép người khác không ăn làm ra món ngon so với cá biển còn ngon hơn, hiện tại trong tay còn có rượu thuốc như vậy, trong lòng hắn đang suy nghĩ Triệu Tân Vũ trong miệng Đỗ Mộng Nam rốt cuộc là một thanh niên như thế nào.

Khi Đỗ Mộng Nam rót cho hắn một chén, hắn khẩn cấp uống một ngụm, một ngụm xuống, Đỗ Thế Xương nhìn về phía Đỗ Mộng Nam, “Mộng Mộng, ngươi dẫn ta đi tìm thanh niên kia, rượu thuốc còn sót lại của hắn, ta đều muốn, chỉ cần hắn ra giá, ta khẳng định sẽ không trả giá.”

Lão gia tử Đỗ Cương hừ một tiếng, “Đây là Túy Linh Lung, rượu thuốc gì, ta vừa nói rượu kia ta mua.”

– Gia gia, nhị thúc, chỉ sợ các ngươi phải thất vọng, hắn nói qua rượu này hắn sẽ không bán, hắn giữ lại chiêu đãi những bằng hữu trong thôn.

“Người nông thôn biết gì”, Đỗ Vĩnh Xương lại nói ra câu này.

– Ngươi cũng không phải người nông thôn, ngươi ngược lại làm ra hương vị này cho ta, ủ ra rượu ngon như Túy Linh Lung.

Lời này làm cho Đỗ Vĩnh Xương cứng đờ ở nơi nào, trên mặt toát ra tràn đầy xấu hổ, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tựa tiếu phi tiếu của nữ nhi, Đỗ Vĩnh Xương hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Mộng Nam một cái.

Ăn cơm xong, Đỗ Thế Xương vẫn nhịn không được hỏi: “Mộng Mộng, con gọi điện thoại cho người kia hỏi Túy Linh Lung có bán hay không”.

– Nhị thúc, hắn thật sự không bán.

Lão gia tử khẽ thở dài một tiếng, “Mộng Mộng, ngày mai ngươi mua chút cá chép trở về, cá chép này rất ngon.”

– Gia gia, ta nghĩ cá chép cũng chỉ có Triệu Tân Vũ mới có thể làm ra, buổi trưa hắn còn nói, lúc trước ông chính là học cái này làm cá chép, mất hơn một năm thời gian mới học được.

– Mộng Mộng, hắn có nấu nướng tốt như vậy, sao ngươi không mời hắn đến khách sạn của ngươi.

– Chú Hai, ta ngược lại nghĩ, nhưng chính hắn trồng một cái viện, chỉ riêng công nhân đã thuê mười mấy người, tiền lương mỗi người là một vạn, thu nhập một tháng của chú có thể có mấy trăm ngàn, ta có thể thuê được.

“Không có khả năng đi, một nông dân trồng rau có thể có thu nhập như vậy”, lần này Đỗ Thế Xương cũng có chút không thể tin được, nếu như nông dân trồng rau đều như vậy, ai còn nguyện ý đi làm, đều trở về thôn trồng rau.

– Nhị thúc, ngài còn đừng không tin, ngài hỏi ba ta một chút là biết.

Đỗ Thế Xương nhìn về phía đại ca Đỗ Vĩnh Xương, Đỗ Vĩnh Xương cười khổ gật gật đầu, “Tiểu tử kia trồng rau có mùi vị đặc thù, không dùng một chút phân bón hóa học, thuốc trừ sâu, rau củ quả có phẩm chất tốt, hương vị thơm ngon, rau của hắn chỉ là mới mở trong thôn, nhưng người trong thành đều sẽ lái xe qua, còn xếp hàng chờ đợi, cậu có biết hiện tại quầy hàng mang đi đều bởi vì rau củ của hắn mở ra dịch vụ mới chuyên môn mua rau.”

“A”, lần này Đỗ Thế Xương hoàn toàn bị mông lung, một nông dân trồng rau có thể trồng rau đến mức này, đây chính là người chưa từng có người xưa sau không đến.

-Mộng Mộng, bà nội con ngày hôm qua còn nói, khi nào có thời gian để cho khách sạn bên kia làm thêm mấy con gà rừng nướng, thỏ rừng, lần trước bà nội con ăn xong, vẫn nhớ mãi không quên” Đỗ Vĩnh Xương đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Đỗ Mộng Nam cười khanh khách, “Ba, khách sạn bên kia cũng làm gà rừng nướng, thỏ rừng, nhưng lần trước mang về cho ba không phải do khách sạn làm ra”

– Không thể cũng là tiểu tử kia đi.   

Nhìn thấy Đỗ Mộng Nam gật đầu, Đỗ Cương cười ha ha, “Tiểu tử này ta thích, Mộng Mộng, tiểu tử kia thế nào, nếu có thể, liền bắt hắn, hắn có tay nghề như vậy, về sau vô luận xảy ra chuyện gì, ít nhất có thể ăn no.”

Lời này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Mộng Nam thoáng cái trở nên ửng đỏ, mà Đỗ Vĩnh Xương bên kia không nói gì nhìn phụ thân, “Cha, người đây là nói cái gì vậy?”.

Triệu Tân Vũ đang ăn cơm trong đại viện đột nhiên cảm giác được mũi ngứa ngáy, hắt hơi một cái, điều này làm cho trong lòng Triệu Tân Vũ suy nghĩ, từ sau khi có được không gian, anh chưa từng xuất hiện những triệu chứng đau đầu não nóng não, cảm lạnh, bản thân căn bản không cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào, như thế nào lại đột nhiên hắt hơi.

– Tân Vũ, mùi cá chép này cũng quá tốt một chút đi, ngày mai vớt một đợt, bán ra khẳng định có thể cháy.

Trịnh Mẫn cười khanh khách, “Hàn Lập, không phải cá chép ngon, mà là tay nghề của Tân Vũ, vừa rồi tôi cũng thử làm mấy cái, hương vị ngược lại có thể, nhưng xương cá quá nhiều, căn bản không đi ra được loại cảm giác làm cho xương cá vào miệng liền tan.”

Trả lời