“Thực xin lỗi.”
Chung Cận Lam có chút tự trách mình, lúc ấy cô lo lắng hành tung của mình sẽ bị đám người Lâm Thịnh Long bắt được, cho nên không dám lưu lại dấu vết gì có thể dùng để truy tung.
Lại không nghĩ tới lại suýt nữa làm cho bọn Tiêu Dật chết.
“Không sao, dù sao cũng đã qua rồi, Bách Sát Cổ kia không phải đều đã bị chúng ta giết chết sao.” Tiêu Dật cười nói.
Chung Cận Lam gật gật đầu, hai mắt nhìn ngoài cửa hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt Tiêu Dật trong lúc vô tình đảo qua, đột nhiên phát hiện vị trí vết thương bên phải ngực đối phương vẫn có chút vết máu chảy ra, vì thế hỏi: “Vết thương của ngươi hiện tại thế nào rồi? ”
“Hả? Không… Không có gì đâu. “Ánh mắt Chung Cận Lam nhất thời có chút né tránh, theo bản năng giơ tay lên che lại.
Tiêu Dật thấy thế nhíu nhíu mày, đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh đối phương, hai mắt nổi lên u quang:
– Cổ độc của Bách Sát Cổ cũng không dễ thanh trừ như vậy, thời gian dài, mặc dù ngươi thân là pháp sư cũng sẽ bị thương tổn không cách nào khôi phục, đừng làm bậy!
Nói xong, hắn lại đưa tay muốn vén quần áo Chung Cận Lam lên: “Ta nhìn xem. ”
– Ai ai, ngươi đừng như vậy! Chung Cận Lam đỏ mặt, không ngừng né tránh bên cạnh.
Đúng lúc này, Trương Lăng Tuyết vừa chăm sóc bạn già xong từ trong phòng đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Động tác của ba người trong nháy mắt đình trệ, sau đó hai mặt nhìn nhau, trong phòng lần thứ hai lâm vào trong bình tĩnh quỷ dị.
Mà giờ này khắc này, Tiêu Dật thậm chí đã đem áo len trên người Chung Cận Lam nhấc lên một góc, lộ ra một chút da thịt tuyết trắng.
Trương Lăng Tuyết sửng sốt vài giây, chợt giơ đũa xông tới trước mặt Tiêu Dật, đập loạn đầu hắn:
“Lúc trước đều đã nói với ngươi, trước khi chưa lập gia đình không thể cùng phòng! Tiểu tử thúi ngươi trước mặt ta liền dám như vậy, ta làm sao dám yên tâm đem nữ nhi giao cho ngươi! ”
Tiêu Dật cơ hồ là ôm đầu chạy trốn, vòng quanh Chung Cận Lam né tránh, một bên lớn tiếng giải thích:
“Tuyết di ngài nghe ta nói a, trên người Lam Lam không phải có thương tích sao, ta chính là muốn giúp nàng nhìn thương thế!”
Nghe nói như vậy, Trương Lăng Tuyết mới thoáng ngừng lại, giương mắt nhìn con gái: “Thật sao? ”
“Ừm.”
Chung Cận Lam vội vàng gật đầu, ánh mắt có chút xấu hổ.
“Ôi! Sao cậu không nói sớm đi! ”
Sắc mặt Trương Lăng Tuyết trong nháy mắt liền thay đổi, ngay sau đó tràn đầy khẩn trương nhìn về phía Chung Cận Lam: “Lam nhi, con bị thương ở đâu, để mẹ nhìn xem. ”
“Chính là nơi này. Mẹ ơi! ”
Chung Cận Lam theo bản năng chỉ vào ngực bên phải, kết quả còn chưa dứt lời, đã bị Trương Lăng Tuyết trực tiếp vén áo len lên.
Ực ——
Tiêu Dật nhất thời dùng sức nuốt nước miếng, vội vàng quay đầu sang một bên.
Lúc này anh mới nhớ tới, vết thương của Chung Cận Lam bởi vì vị trí có chút đặc thù, ngay cả bra cũng không thể mặc, bên trong vẫn là trạng thái chân không, khó trách không cho mình xem.
Bất quá Trương Lăng Tuyết đương nhiên không cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp vén quần áo lên, làm cho trong phòng nhất thời xuất hiện thêm một tia xuân quang.
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy?!” Chung Cận Lam vội vàng buông quần áo xuống, cả khuôn mặt trở nên giống như một quả táo đỏ.
“Trong nhà lại không có người ngoài, có cái gì để xấu hổ.” Trương Lăng Tuyết đầu tiên là trách nói, ngược lại đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dật.
Cười nói: “Con rể, vết thương này của con bé chỉ dựa vào mình phỏng chừng không xử lý được, nhưng ta còn phải chiếu cố ba nó, con cứ giúp con bé xua đuổi sát khí đi. ”
“A, được.”
Tiêu Dật theo bản năng đáp ứng.
Nhưng ngay sau đó liền nhận thấy không đúng, mình ngay cả chuẩn bị làm bạn trai cũng không có, sao lại thành con rể, tốc độ phát triển này quả thực so với đường cao tốc còn nhanh hơn được không?
“Vậy hai người đi phòng kia đi, nhớ đặt rèm cửa xuống.”
Trương Lăng Tuyết cười tủm tỉm đẩy hai người vào một phòng ngủ khác, sau đó xoay người bắt đầu thu dọn đồ dùng trên bàn.
Một lát sau, động tác trong tay cô đột nhiên dừng một chút, sâu trong mắt xẹt qua một chút trầm buồn, trong miệng khẽ thở dài: “
“Hy vọng hai đứa nhỏ này có thể chống đỡ được đi…”
