Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 167

Hầm cương thi

image
Nhóm điều tra sự vật siêu nhiên

Vết thương của Chung Cận Lam tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng thực tế trị liệu cũng không tính là khó khăn.

Dù sao đó cũng chỉ là độc sát khí Bách Sát Cổ lưu lại, tựa như vô nguyên chi thủy vô bản chi mộc, chỉ cần bức bách nó ra ngoài cơ thể là có thể khôi phục.

Bất quá mười mấy phút sau, Tiêu Dật cùng Chung Cận Lam liền từ trong phòng đi ra, sắc mặt người sau rõ ràng so với lúc trước tốt hơn một chút.

“Thế nào rồi?” Trương Lăng Tuyết vội vàng hỏi.   

Tiêu Dật cười cười nói: “Yên tâm đi, Tuyết di, độc sát kia nhiều nhất hai ngày nữa là có thể toàn bộ sạch sẽ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến Lam Lam. ”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Lăng Tuyết cũng tươi cười rạng rỡ.

Tiêu Dật há miệng, vừa định nói gì đó, lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai.

Đó là giọng nói của Lộ Tử Minh.

“Tên kia, chạy đâu lăn qua lăn lại.”

“Tuyết di, Lam Lam, ta đi ra ngoài xem một chút.” Tiêu Dật bĩu môi, nhấc chân chuẩn bị ra cửa.

“Ta cùng ngươi đi.” Chung Cận Lam cũng từ bên hông rút ra phán quan bút, mở miệng nói.

“Không cần, vết thương của cậu còn chưa khỏi, hiện tại ngay cả vận động kịch liệt cũng không thể làm, đi vạn nhất xuất hiện nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ.”

Tiêu Dật lúc này từ chối, ngay sau đó liền gọi Linh Đan nhanh chóng ra cửa, theo thanh âm chạy tới.

“Ai!”

Chung Cận Lam nhíu mày, nhấc chân cũng muốn đi theo, lại bị Trương Lăng Tuyết ngăn lại.

“Hắn nói không sai, ngươi bây giờ còn mang theo thương tích, thật gặp phải chuyện gì cũng không có tác dụng quá nhiều, thậm chí có thể trì hoãn, vẫn là ở nhà chờ một chút đi.”

“Vậy… Được rồi. ”

Chung Cận Lam có chút không tình nguyện đáp.

Nàng từ nhỏ đã thập phần mạnh mẽ, gặp chuyện cũng thường xuyên tiến lên phía trước, đột nhiên được bảo vệ như vậy, không khỏi cảm giác có chút không được tự nhiên.

Phía bên kia–

Tiêu Dật theo tiếng hô của Lộ Tử Minh nhanh chóng xuất môn, rất nhanh liền thấy tiểu tử kia từ một tòa viện nằm trong sân cách đó không xa nhảy ra.

– Ở đây, ngươi mau tới xem một chút! Lộ Tử Minh dùng sức vẫy tay hô, chợt xoay người lại chạy vào trong sân.

“Chuyện gì mà quỷ khóc sói gào, xem cái gì?” Tiêu Dật khó hiểu.

Lộ Tử Minh không đáp lại, chính là đi thẳng về phía trước dẫn đường, cuối cùng đi tới gần một cái hầm trong viện.

Vừa mới vào viện, Tiêu Dật liền ngửi thấy một mùi hôi thối khó ngửi từ trong hầm truyền đến, giống như thịt lợn nhà ai bị hỏng.

Vì thế mở thiên nhãn nhìn bốn phía, phát hiện trong không khí tràn ngập thi khí mờ nhạt.

Lộ Tử Minh đi tới trước hầm, chỉ vào phiến đá được đắp trên mặt sau nói:

“Chính là ở đây, vừa rồi ta đi dạo ngửi thấy mùi hôi thối này mới tiến vào, sau đó liền nghe thấy trong hầm giống như có thanh âm gì đó.”

Trả lời