Hoang mang

“Thế nào, uống qua rượu ngon như vậy chưa, không phải ta nói, Mao Đài, Ngũ Lương Dịch, Đặc Cung Tửu căn bản không có biện pháp cùng Túy Linh Lung đánh đồng, ta sống cả đời, Túy Linh Lung này là rượu tốt nhất ta từng uống qua.” Đỗ Cương thở dài nói.
Nói xong lời này, Đỗ Cương nghĩ tới cái gì, “Tiểu Triệu, nghe Mộng Mộng nói ngươi đâu còn có mấy vò, thế nào toàn bộ bán cho ta, không theo cái giá ngươi nói, một vò ta cho ngươi mười vạn.”
– Đỗ lão, mua thì thôi, ngài thích, trở về tặng ngài mấy vò là được.
– Tốt, tốt, bằng hữu này của ngươi ta kết giao, nếu không phải chúng ta tuổi chênh lệch quá nhiều, ta đều muốn cùng ngươi bái một bàn tử.
– Đỗ thúc, đề nghị này không sai, không phải còn có vong niên giao một câu” La Vệ Quốc cười ha ha một tiếng.
Bất quá nói xong lời này, nàng nhìn thấy huynh đệ ca muội thậm chí Đỗ Mộng Nam vẻ mặt đều trở nên cực kỳ cổ quái, nàng cũng nghĩ đến nếu Triệu Tân Vũ cùng Đỗ thúc bọn họ bái một cái, vậy bọn họ nên xưng hô như thế nào.
“Không cho ngươi cùng gia gia bái một tay”, Đỗ Mộng Nam một phen bắt lấy Triệu Tân Vũ, hờn dỗi nói.
Triệu Tân Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi cũng không nói đi”.
Trên mặt Đỗ Mộng Nam trong nháy mắt xuất hiện một tia vui mừng, “Chính là, nghĩ cũng không muốn suy nghĩ”.
– Tiểu Triệu, hương vị Tuý Linh Lung này đích xác quá tốt, ngược lại có thể làm cho gia gia ngươi ủ nhiều hơn một chút, cũng không cần phải ngưng tụ ra tửu vụ, cho dù vừa mới ủ ra, khẳng định cũng có thể bán được một cái giá tốt.
– Kiến Quốc bá bá, ông nội hắn mất hơn bốn tháng, cái này Túy Linh Lung còn lại không nhiều lắm.
Lời này của Đỗ Mộng Nam làm cho phòng ăn thoáng cái yên tĩnh lại, mỗi người đều không khỏi thở dài, chỉ có một ông nội nương tựa lẫn nhau, mà bây giờ…
– Túy Linh Lung không phải là không thể ủ, chờ có thời gian ta ủ một ít.
“Ngươi còn có thể ủ rượu”, Đỗ Mộng Nam lần thứ hai duỗi tay ngọc giữ chặt Triệu Tân Vũ, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tân Vũ tràn đầy cực nóng.
– Đúng vậy, từ nhỏ ta liền giúp gia gia ủ rượu, lúc ta mười bốn tuổi, ông nội uống Tuý Linh Lung đều là ta ủ ra.
– Trở về hai chúng ta hợp tác, ta tìm nhà xưởng, ngươi phụ trách điều chế.
Triệu Tân Vũ cười ha hả, “Túy Linh Lung, là sản xuất hoàn toàn thủ công, ông nội từng nói qua có máy móc chế biến qua rượu thuốc mất đi hương vị nguyên chất của rượu, căn bản không sản xuất nhà xưởng, cô tìm nhà xưởng giá quá cao, hơn nữa cô cảm thấy đại viện bên kia tôi có thể rời đi.
– Vậy như vầy, ngươi ủ ra, trước tiên cho ta.
Triệu Tân Vũ ha hả cười, “Thành”, tuy nói như vậy, hơn nữa hắn thật sự có thể ủ Tuý Linh Lung, nhưng hắn lại biết hiện tại cho dù hắn muốn ủ, căn bản không có chỗ.
Ngày hôm sau vẫn là thủ tục giống nhau, chờ Triệu Tân Vũ lấy ngân châm từ trên thân thể lão gia tử xuống, da thịt lão gia tử dĩ nhiên có một tia huyết sắc, sau đó Triệu Tân Vũ kéo một thân mệt mỏi nghỉ ngơi.
Chờ đến buổi trưa ăn cơm, bên phòng bệnh truyền đến tin tức tốt, lão gia tử hôn mê hơn nửa năm tỉnh lại, chức năng thân thể đang chậm rãi khôi phục, cũng chính là lão gia tử hiện tại thân thể suy yếu, những thứ khác không có vấn đề gì. Chỉ cần điều dưỡng, không cần vài ngày lão gia tử là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
