Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 349

Khai Dương Tinh Châu

image
Nhóm điều tra sự vật siêu nhiên

Địa động sâu thẳm dị thường, Tiêu Dật thúc dục Thiên Tuyền Châu, để tốc độ hạ xuống của mình bảo trì ở khu vực thích hợp, đồng thời thắp sáng linh phù chiếu sáng bốn phía.

Vách động chung quanh đều là do gạch xanh làm thành, bởi vì thời gian đã lâu, nhìn qua có chút loang lổ, mặt ngoài đã bắt đầu tầng tầng lớp lớp rơi ra.

Trong không khí tràn ngập mùi mốc nhàn nhạt mà không ai xử lý lâu dài mới có thể có, hơi sặc, nhưng còn có thể chịu đựng được.

Toàn bộ quá trình rơi xuống kéo dài hơn mười giây, sau đó, Tiêu Dật mới rốt cục nhìn thấy mặt đất.

Quỳ gối rơi xuống đất, đưa mắt nhìn chung quanh bốn phía, hắn phát hiện đáy động này đúng là càn khôn khác, so với cửa động nhỏ hẹp trên đỉnh đầu, đại sảnh phía dưới có vẻ thập phần rộng rãi, ít nhất cũng phải có hai ba trăm mét vuông.

Trên vách tường khảm đèn đã tắt, Tiêu Dật tiến lại gần quan sát, phát hiện trong những ngọn đèn này còn có dầu đèn tồn tại, vì thế liền đốt nó lên.

Ánh lửa làm cho đại sảnh càng thêm sáng ngời vài phần.

Tiêu Dật đem ánh mắt nhìn lên vách tường, từng bức bích họa bị phai màu nghiêm trọng đập vào mắt.

Hắn cẩn thận phân biệt, mơ hồ có thể nhìn ra, những bích họa này là đang miêu tả hai cường giả tranh đấu.

Một bên trong đó cầm trường kiếm trong tay, đỉnh đầu như có sấm sét lóng lánh, giống như thiên thần hạ phàm. Bên kia là ba đầu sáu tay, sau lưng mây đen che nắng, tựa như Ma Vương đích thân đến.

Quá trình song phương kịch chiến đã khó có thể nhận ra, nhưng kết quả cuối cùng tựa hồ là lưỡng bại câu thương, song song rơi xuống mặt đất.   

So sánh với miếu rách nát phía trên, trang trí trong đại sảnh này tương đối bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, trên mặt đất có không ít bồ đoàn cũ nát, thoạt nhìn từng có không ít âm hồn hoạt động này, tế bái.

“Đây thật sự là làm mới nhận thức của ta về âm gian.”

Tiêu Dật kinh ngạc lẩm bẩm, theo gạch tiếp tục đi vào bên trong.

Cuối đại sảnh có đài cung, ở trên bàn thờ, còn đặt một cái hộp gỗ màu đen hoa văn vàng.

Mặt ngoài vách tường phía sau hộp gỗ cũng vẽ bích họa, tuy rằng phai màu nghiêm trọng, nhưng Tiêu Dật vẫn liếc mắt một cái nhận ra, bức bích họa kia chính là bức tượng bùn vô diện trong miếu.

Hắn giẫm lên đài cung kế bên quan sát, muốn xem rõ trên bức bích họa này có miêu tả đặc điểm khuôn mặt của bức tượng bùn thần bí hay không.

Đúng lúc này, trong ngực đột nhiên có động tĩnh truyền đến.

Cái đầu nhỏ bé của Linh Đan từ cổ áo thò ra, con ngươi vàng rực rỡ tuần tra chung quanh vài lần, cuối cùng đem ánh mắt nhìn lên hộp gỗ trên đài.

“Miêu~”

Nàng tung người nhảy ra, trước khi rơi xuống đất liền hóa thành hình người.

“Ca ca, đây là chỗ nào a?” Linh Đan hỏi.

“Một tòa miếu rách nát ở Minh Âm Quỷ Vực.” Tiêu Dật trả lời, sau đó đánh giá mèo con từ trên xuống dưới vài lần, “Thân thể ngươi khôi phục? ”

“Ừm.”

Linh Đan gật đầu, lập tức lại đem ánh mắt nhìn về phía hộp gỗ trên đài, hai tròng mắt chớp động: “Trong này hình như có cái gì trọng yếu. ”

Tiêu Dật nghe vậy liếc mắt nhìn hộp gỗ kia, trong giọng nói lộ ra chút lơ đút: “Một cái hộp gỗ rách mà thôi, có thể có cái gì…”

Thanh âm đột nhiên dừng lại, Tiêu Dật đang nói chuyện bỗng nhiên ngẩn người, lập tức cúi đầu nhìn về phía hộp gỗ kia.

Cái hộp này có cổ quái…

Tiêu Dật nhảy xuống đài cung, trong lòng hết sức kinh ngạc, hắn tự nhận từ khi bước vào nơi này, vẫn chưa có chút lơi lỏng nào, thời khắc nào cũng đều đề phòng nguy hiểm phát sinh.

Nhưng mặc dù vậy, trước khi Linh Đan mở miệng nhắc nhở, hắn lại không chú ý tới hộp gỗ vô cùng dễ thấy trên đài, phảng phất hộp gỗ này căn bản không tồn tại.

Nghĩ tới đây, Tiêu Dật đã thi triển pháp thuật của mình, đều không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào mình bị ảnh hưởng.

“Khi nào em chú ý tới thứ này?”

“Vừa rồi.”

Linh Đan nhìn hộp gỗ vàng kia, đưa tay muốn cầm lấy nó lên.

– Trước đừng nhúc nhích!

Trả lời