Hình dáng của ngôi nhà

Tứ hợp viện đứng sừng sững ở giữa hoàn toàn được gạch xanh bao bọc, đông nam tây bắc đều có tám gian nhà dân đặc sắc Giang Nam, xuyên qua cửa động, đối diện một tòa tường chiếu cao hơn ba thước, phía trên điêu khắc là tùng hạc diên niên.
Vòng qua chiếu bích một cái ao hoa diện tích không sai biệt lắm hai trăm mét vuông, bốn góc ao hoa có bốn cái bình lớn cao một mét năm đường kính hơn một thước, trong đó có nước trong. Trên đó là bèo xanh nổi lên.
Trong những năm qua, bình nước lớn có hai vai trò, bình thường nuôi cá điều chỉnh cuộc sống, nếu nhà bị cháy, có thể sử dụng nước trong bình để dập lửa.
Trong sân có mấy người đang bận rộn, bọn họ nhìn thấy Triệu Tân Vũ từ bên ngoài tiến vào, lập tức vây quanh, đề tài có một cái, đó chính là thời gian dài như vậy sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Triệu Tân Vũ cười ha ha, anh nhìn về phía Hàn Lập, “Hàng hóa trên xe tải đều cất đi”.
– Thu lại, ngươi lấy từ đâu ra nhiều nấm núi hoang dã, mộc nhĩ như vậy.
– Ta một mực ở trên núi quê thu mua những thứ này, bên kia tín hiệu hầu như không có.
Mọi người gật đầu, bọn họ vẫn cho rằng Triệu Tân Vũ xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ Triệu Tân Vũ vội vàng thu mua hàng trên núi.
“Hãy đến, nhìn vào ngôi nhà mới của cậu, bên này để làm sạch bốn phòng cho cậu.” Tất cả mọi thứ đã được thực hiện.”
“Dọn dẹp nhiều phòng như vậy để làm gì”.
Hàn Lập bĩu môi, “Đỗ Mộng Nam bảo cô ấy quét dọn một gian, sau này chúng ta tới uống rượu, nếu chậm thì sẽ không trở về, mấy người chúng ta thế nào cũng làm hai gian đi, dự trữ một gian.”
Triệu Tân Vũ gật gật đầu, đi về phía chính phòng, bên trái chính là phòng bếp, bên cạnh là hai gian phòng ăn trống rỗng, theo sau vẫn là hai gian phòng khách trống rỗng, phía tây là một gian phòng riêng biệt, hai gian còn lại là một phòng, cũng chính là phòng ngủ, thư phòng của Triệu Tân Vũ.
Vô luận là trong phòng hay là phòng khách, trong phòng ăn bài trí đều là cổ xưa, trong phòng bếp đã chất đống không ít nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, Triệu Tân Vũ nhìn Hàn Lập, Hàn Lập đạp vào vai anh một cái, “Giả vờ cái gì, mấy tháng rồi chưa từng ăn đồ ăn cậu nấu, đây đều là vì cậu chuẩn bị, mau mau”.
– Bên kia rau có ai bảo quản không.
– Có, vợ chồng Tưởng ca cùng Tiểu Bằng ở bên kia chăm sóc, đúng rồi, Tiểu Bằng nói ngươi là sư phụ của hắn, bên này cũng có thể có một gian phòng của hắn.
Triệu Tân Vũ gật gật đầu, anh đột nhiên nghĩ đến rượu vang mình pha, “Hàn Lập, các người đi lấy rượu tôi pha về, lúc đi tôi quên nói cho các người biết”.
