Nhà Ta Có Một Con Mèo Tu Tiên – Chương 26

Liễu Tam Nương

Nhà ta có một con mèo tu tiên
Nhà ta có một con mèo tu tiên

  Theo chủ nhân của thanh âm này đi tới, ta cũng chậm rãi nhìn rõ ràng, là một mỹ phụ xinh đẹp, mặc sườn xám xẻ tà cao, lộ ra đôi chân dài trắng nõn không tỳ vết, dáng người linh lung không thể bắt bẻ, hai viên cầu trước ngực theo động tác của mỹ phụ này lắc lư không ngừng, khuôn mặt tinh xảo phi thường mị hoặc, một mái tóc búi buộc sau đầu, chỉ có mắt phải có mấy luồng sóng gợn sóng lưu lại, không có trang điểm, nhưng một chút cũng không che dấu được ý mê hoặc cực hạn kia.

  Nhìn nữ tử này, phảng phất cho dù là quân vương thiên hạ cũng có thể không để ý tới triều chính, đều muốn chiếm hữu mỹ phụ này, ta thầm cắn đầu lưỡi, không tiếp tục nhìn, bằng không tuyệt đối sẽ bị mỹ phụ mê hoặc thần hồn điên đảo!

  -Thật là nữ nhân đáng sợ! Trong lòng ta thầm nghĩ.

  Nhưng lúc mỹ phụ này xuất hiện lại là trước tiên xẹt qua Ô Tàng cùng Tro Diêm, một phen ôm Bạch Nhu vào trong ngực, ngoài miệng hôn nhẹ, tuyệt đối không thèm để ý ánh mắt của người khác, thậm chí còn đem đầu Bạch Nhu chôn vào trong bộ ngực mềm mại kia.

  ”Ai yêu! Không nghĩ tới mười năm không gặp, Tiểu Bạch Nhu đều lên tiên cảnh, tốc độ tu hành này làm cho tỷ tỷ thật hâm mộ nha!” Mỹ phụ này ôm Bạch Nhu nũng nịu nói.

  Bạch Nhu vẻ mặt cười khẽ, vội vàng đẩy mỹ phụ này ra, chọc cho người sau bĩu môi vẻ mặt ủy khuất, phảng phất như bị ghét bỏ.

  Bạch Nhu yếu ớt nói: “Tam Nương, ta cũng không nhỏ, người luôn gặp mặt cứ như vậy, ta rất không quen. ”

  Mỹ phụ bị Bạch Nhu gọi là Tam Nương nghe vậy, bỗng nhiên thê lương làm bộ khóc lên, trong miệng kiều kiều nói: “Ô ô ô! Bạch Nhu muội muội còn nhẫn tâm a, thế nhưng ghét bỏ người ta, còn gọi tam nương người ta, có phải ghét bỏ người ta già rồi, không dễ nhìn hay không? Ôi, wow! Người ta thật thương tâm nha, người ta phải ôm ấp! ”

  Nói xong cũng không để ý ở đây còn có người khác, liền muốn hướng Bạch Nhu ôm đi.

  Ô Tàng ở một bên lập tức mở miệng mắng to: “Được rồi! Lão yêu bà! Một phen tuổi cũng không nhỏ! Liền không thể chiếu cố cảm thụ của những người khác sao? Ngộ nhỡ làm tổn thương tiểu bằng hữu thì làm sao bây giờ! Lại nói, ngươi đã sống trăm ngàn năm, làm sao còn bộ đức hạnh kia! Thu liễm một chút không được sao? ”

  Mỹ phụ kia đột nhiên quay đầu, nhìn Ô Tàng, mắt lóe ra hung quang, miệng lạnh lùng nói: “Ngươi nói ai là lão yêu bà?! Ô Tàng! Có tin bà già xé miệng ngươi không? Lại nói, ở đây ngoại trừ Bạch Nhu muội muội, cái kia không phải sống hơn trăm năm sao? Ngươi vẫn còn trẻ! Ta thấy anh muốn chết! ”

  Nói xong, lại quay đầu lại, giống như là tiểu tức phụ bị ủy khuất, hướng về phía Bạch Nhu làm nũng nói: “Bạch Nhu muội muội! Nhìn hắn kìa! Ô Tàng hắn khi dễ người ta, còn nói xấu người ta! Ngươi giúp người ta! ”

  Lão Tro Tiên hét lớn: “Nhìn không nổi nữa! Liễu Tam Nương! Dáng vẻ phóng đãng của ngươi thật sự khiến tôi muốn nôn! ”

  Liễu Tam Nương cũng hét lên: “Chuột thối! Ta lại không kêu ngươi nhìn! Nếu ngươi không quen nhìn có thể đào mắt của mình ra, tránh để cho mình không thoải mái! ”

  Nói xong lại ôm lấy Bạch Nhu, phảng phất như chỉ có Bạch Nhu mới là thứ trân quý nhất của nàng, thậm chí trong quá trình ôm, hai tay cũng không an phận, vẫn sờ tới sờ lui, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhu đỏ bừng.

  - Khụ khụ! Tôi khụ một tiếng, làm dịu bầu không khí thối nát này.

  Mà khi ta lên tiếng, mỹ phụ tên Liễu tam nương này rốt cục mới chú ý tới ta: “Ai yêu! Khó trách người ta vừa rồi cảm thấy có chút không thích hợp, thì ra còn có tiểu đệ đệ ở đây! Hả? Vẫn là một con người?! Lạc lạc! Lạc lạc! Lạc lạc! Tỷ tỷ ta thích nhất loại thịt tươi này! ”

  Nói xong buông Bạch Nhu ra, bước ra hai chân dài, chậm rãi hướng ta đi tới, một cỗ mị hoặc dần dần từ trên người Liễu Tam Nương tản mát ra, làm cho ta không tự chủ được nhìn mỹ phụ quyến rũ này.

  Đến gần, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hương thơm mê người kia chui vào lỗ mũi tôi.

Trả lời