Những Năm Tôi Làm Người Cản Thi Ở Ngân Xuyên – Chương 5

  Cảm giác kích động sau khi thoát chết trong gan tấc, Ngô Phong ngẩng đầu cười nói: “Hahaha… Ai nói không có thân kiếm liền vô dụng… Chờ đã … hình như là ta…”

  Ngô Phong dần dần bình tĩnh lại, đứng dậy nhặt lấy yêu đan của Thụ yêu bỏ vào ngực, đi tới chỗ thi thể của béo ông chủ, tìm thấy một chiếc hộp đen, một bức thư và một ít bạc.

  Tiểu nhị ở trong quán ăn đúng là một kẻ nghèo, khi ra ngoài không mang lấy một đồng, chỉ có một cái mồi lửa và một bao bột phấn, đoán chừng là thuốc mê.

  Tất cả mọi thứ đều bị Ngô Phong tịch thu.

  Phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng này, nếu không lại nhảy ra vài con quái vật liền thảm, nhưng Ngô Phong nhìn xem hai cỗ thi thể thê thảm trên mặt đất liền có chút do dự.

  ”Quên đi, có thể coi như là báo ứng, ta đưa các ngươi một đoạn đường, nếu có kiếp sau, hãy làm người tốt.”

  Hắn lấy ra Vô Ảnh Kiếm chém về phía mặt đất, tưởng đào một cái hố, nhưng không ngờ hiệu quả vừa rồi liền biến mất.

  Có vẻ như thanh kiếm này chỉ có thể trừ quỷ, bất quá cũng không tệ, có nó cản thi trên đường, trong lòng liền an tâm nhiều.

  Ngô Phong nhặt con dao găm trên mặt đất bắt đầu đào đất, may là hai tấm da người không cần hố lớn bao nhiêu.

  Sau khi thi thể của hai người được chôn cất vội vàng, Ngô Phong chỉ đơn giản siêu độ một chút: “Đào một cái hố, chôn một ít đất, vái mấy cái một, hai, ba, bốn, năm …”

  Sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, hắn bắt đầu đi ra ngoài khu rừng, để tránh gặp phải yêu quái một lần nữa, hắn rất cảnh giác, bước đi cũng thật nhanh.

  Khi hắn vừa bước ra khỏi rừng ô tùng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

  Đây là cái gì yêu?

  Ngô Phong giật mình, từ trong ngực chậm rãi lấy ra Vô Ảnh Kiếm, bóng đen cũng phát hiện ra hắn, phát hiện đồng thời bóng đen cũng run rẩy một chút.

  Ngô Phong giật nảy mình, tưởng là có con yêu quái nào đó muốn xông tới tấn công mình, liền kinh ngạc nói: “Ngươi đừng tới đây! Đừng tới đây! Nếu ngươi tiến tới, ta sẽ dùng kiếm đâm xuyên qua ngươi, đâm chết ngươi! “

  Không khí lúc này như đông cứng lại, cả hai người không nhúc nhích giằng co.

  ”Ngươi là người tốt hay là người xấu?” Bóng đen mở miệng.

  Thanh âm như thiếu nữ dịu dàng.

Người tốt hay là người xấu?

  Ai sẽ nói mình là người xấu, câu này giống như cô gái chưa từng hiểu sự đời.

  Ngô Phong thở phào nhẹ nhõm, dần dần thả lỏng cảnh giác, hỏi: “Hơn nửa đêm không ngủ được, tới trong rừng làm gì?”

  Cô gái quay đầu nhìn lại một chút, sau đó lo lắng la lên: “Nếu như ngươi là người tốt, xin hãy giúp ta, có kẻ xấu đuổi theo ta.” Nói xong nàng liền hướng bên này chạy tới.

  Ngô Phong mơ hồ cảm thấy ngoài rừng giống có bó đuốc ánh sáng, ông chủ quán và tiểu nhị đã chết, mình cũng không cần thiết đi qua đường Hắc Phong trại, nghe thiếu nữ lo lắng ngữ khí, liền tin lời thiếu nữ nói, mang theo nàng ngược lại với phương hướng kia chạy đi.

  Trời tối quá không nhìn rõ mặt cô gái, chỉ biết rằng cô ấy rất gầy và ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu.

  Khi đang chạy, đi ngang qua chỗ gặp phải Thụ yêu, Ngô Phong chợt nghĩ: “Nếu cô gái này là hồ ly tinh thì sao? Mình bất cẩn quá, không được, phải kiểm tra mới được.”

  Nghĩ vậy nhỏ giọng nói: “Ngươi chạy trước đi, để ta nhìn thử xem có ai đuổi theo không.”

  Cô gái lên tiếng đáp lại, nghe lời làm theo.

  Ngô Phong lấy ra Vô ảnh kiếm từ trong ngực, nghĩ thầm muốn đâm cô nàng một chút, để biết rõ ràng đó là một người phụ nữ hay là hồ ly tinh.

  Cô gái hoàn toàn không phòng bị, hắn nhân cơ hội phóng về phía trước hai bước, đâm thẳng vào phía sau lưng nàng.

  Trùng hợp thiếu nữ sợ hai người kéo khoảng cách ra quá xa, muốn nhìn vị trí của hắn, quay người lại.

  Chuôi kiếm vừa vặn đâm vào cô gái trước người.

  Đâm vào địa phương có chút co giãn, Vô ảnh kiếm không hề biến hoá, chính là một người …

  Cô gái sợ hãi hét lên: “Tiểu dâm tặc !!!”

  Ngô Phong giật nảy mình, nghĩ thầm đem truy binh gọi tới liền hỏng, một tay ôm lấy thiếu nữ kéo vào trong ngực, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, dùng tay bụm miệng nàng lại.

  Cô gái kinh hãi, cả người run lên, đôi tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống tay Ngô Phong.

  Đây là coi chính mình là một tên lưu manh … Quả thực có chút trùng hợp.

  Ngô Phong nhỏ giọng giải thích bên tai cô gái: “Tôi không phải là tiểu dâm tặc, tôi là một người cản thi.” Nói xong, anh ta móc ra Nhiếp Hồn Linh cùng bùa vàng tại thiếu nữ trước mắt lung lay, tiếp tục nói:

  ”Hơn nửa đêm, ta cũng không rõ ràng lai lịch của ngươi, không biết ngươi là người hay quỷ vẫn là yêu, cho nên thử ngươi một chút, chỉ bất quá trùng hợp vị trí có chút xấu hổ, ta không phải cố ý, ngươi không cần kêu nữa, đem người gọi tới, hai ta đều xong đời.

  Nếu ngươi không hét nữa, chỉ cần chớp mắt là ta sẽ thả ngươi ra và đưa ngươi rời khỏi đây. “

  Cô gái nghe xong thân thể run rẩy dần dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn chớp chớp đôi mắt mơ màng ngập nước.

Trả lời