Nhận tổ quy tông

Mặt trước phòng khách có một cái bàn bát tiên cổ kính, ở một bên ngồi một lão nhân tóc bạc trắng, đường trang cả đời đỏ thắm của lão nhân, trên khuôn mặt đầy vết loang lổ của lão nhân lại lộ ra nụ cười khó có thể che dấu.
“Lão Tiêu, có thể tìm được tôn tử thất lạc hơn hai mươi năm, chính là đáng mừng, mấy năm nay ngươi vì tìm hắn mà hao phí đại khí lực” một lão nhân tinh cười nói.
Tiêu Mãnh khẽ thở dài một tiếng, “Hai mươi năm nay vì tìm được Hồng Trác, Tiêu gia ta đích xác hao phí đại khí lực, Hồng Trác hơn hai mươi năm nay cũng chịu không ít khổ sở, theo lời hắn nói, hắn là bị một lão đầu mang về, mấy năm nay đều là hắn vẫn ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, nuôi sống lão già cùng một ca ca không thành khí, chính là bởi vì hắn chậm trễ học hành. ”
Tiêu Mãnh nói những lời này làm cho mọi người ở đây đều thổn thức không thôi, ánh mắt Đỗ Cương lóe lên vài cái, “Lão Tiêu, đứa nhỏ này tìm được từ đâu”.
– Một thôn nhỏ dưới chân núi Lục Lăng Tấn Bắc, lão nhân nhận nuôi Hồng Trác năm ngoái qua đời, ca ca bất thành khí kia của hắn đã mấy năm không về nhà, ta muốn điều tra cũng không thể bắt đầu, quên đi, ta cũng không muốn đi điều tra nữa, ta muốn hảo hảo bù đắp cho hơn hai mươi năm này đối với Hồng Trác thiếu nợ.
Người nói vô tâm nghe người cố ý, Đỗ Cương theo bản năng gật gật đầu, hắn quay đầu nhìn La lão gia tử cùng Quan Chấn Thiên bên cạnh, trên mặt ba người đồng thời toát ra một tia ngưng trọng.
Đúng lúc này, một thanh niên từ bên ngoài tiến vào, Tiêu Mãnh sau khi nhìn thấy thanh niên, trong mắt trong nháy mắt toát ra một tia cưng chiều, “Hồng Trác, lại đây, ta tiến cử cho ngươi một chút lão huynh đệ của gia gia”.
Thanh niên dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, bất quá ba người Đỗ Cương lại ở đáy mắt thanh niên thấy được một tia nóng nảy, điều này làm cho trong lòng ba người đều không khỏi thở dài.
Lúc Tiêu Mãnh giới thiệu, Đỗ Cương càng nhìn thấy đáy mắt Tiêu Hồng Trác không kiên nhẫn, điều này làm cho trong mắt bọn Đỗ Cương càng toát ra một tia thất vọng.
Đến phiên Đỗ Cương bên này, Tiêu Mãnh cười ha ha, “Hồng Trác, đây là Đỗ gia gia của ngươi, hắn cùng gia gia ngươi là từ một chỗ đi ra, Đỗ gia gia ngươi chính là có một cháu gái ngoan tài mạo xuất chúng, có cơ hội gia gia dẫn ngươi đi quen biết một chút.
Sau một khắc ánh mắt Tiêu Hồng Trác sáng lên, trong ánh mắt không khó phiền trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một loại cực nóng, “Đỗ gia gia tốt”.
Đỗ Cương cười nhạt, “Hồng Trác, tôi và ông nội cậu có gần bảy mươi năm giao tình, ông nội cậu mấy năm nay đêm không ngủ được, mấy năm nay cậu ở bên ngoài hẳn là chịu không ít khổ sở đi, không biết lão nhân nhận nuôi cậu tên là gì, bên kia tôi có không ít người quen, có lẽ có thể tìm người điều tra chân tướng năm đó một chút.
Khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Hồng Trác trong nháy mắt trở nên khó coi, hắn xắn tay áo lên, mọi người nhìn thấy trên cánh tay hắn có không ít vết sẹo, chờ hắn vén quần áo lên, mọi người càng kinh hô không ngừng, bọn họ nhìn thấy trên người Tiêu Hồng Trác vết thương càng nhiều, có không ít càng là bị cái gì đó chém qua vết sẹo lưu lại.
– Đây chính là cái giá phải trả của ta trong hai mươi bốn năm, lão gia hỏa kia tên là Triệu Lỗ, mấy năm nay hắn vẫn coi ta là công cụ của hắn, để cho ta đi làm kiếm tiền, để hắn cùng một đứa cháu khác ăn uống, còn để cho ta cung cấp cái tên không học vô thuật kia học hành.
“Hắn thật sự đáng chết”, một lão giả đập lên bàn, tức giận nói.
– Hắn đã bị báo ứng, vừa năm ngoái hắn đã chết, mà cháu trai của hắn cũng gặp phải tai họa hoành hành mấy năm trước, cho dù còn sống cũng biến thành phế nhân. Tiêu Hồng Trác thần sắc dữ tợn nói.
