Chuẩn bị trước khi bắt đầu kinh doanh

Bọn họ đều là người trẻ tuổi tuy nói chưa từng đi qua khách sạn cao cấp nào, nhưng khách sạn nhỏ lại thường xuyên đến thăm, đây chính là cà tím bình thường nhất, sau một ngụm, căn bản không muốn dừng lại.
Nhịn không được sáu người cơ hồ là đồng thời giơ đũa lên, lại ăn thêm vài miếng, Hàn Lập nuốt vài ngụm nước miếng, đem đũa của người khác ngăn trở.
– Đều giống như quỷ chết đói đầu thai, mau đừng ăn, Tân Vũ còn chưa ăn đâu.
“Hàn Lập, anh và Tân Vũ quen biết nhất, trước kia anh sao không nói được”, anh trai Hàn Quân trừng mắt nhìn Hàn Lập một cái.
Hàn Lập cười khổ một chút, “Anh, em quen thuộc với Tân Vũ, nhưng anh ấy cũng chưa từng nấu cơm, chính anh ấy đều ăn bánh bao, dưa muối, tôi đi đâu ăn món anh ấy nấu.”
Khi hắn dứt lời, cửa phòng vừa mở ra, Triệu Tân Vũ xách rượu tiến vào, “Rượu không tốt, mọi người đừng chê”.
Triệu Tân Vũ rót đầy rượu cho Hàn Lập bọn họ, chỉ chỉ thức ăn trên bàn, cười hỏi: “Sao lại không hợp khẩu vị”.
“Tân Vũ, tiểu tử cậu có trù nghệ tốt như vậy làm gì nhất định phải nhặt rác, chỉ có trù nghệ của cậu không nói là khách sạn nhỏ, cho dù là đi khách sạn tinh cấp đều là hàng được săn đón”, Hàn Lập vỗ vai Triệu Tân Vũ một cái, cười mắng.
Triệu Tân Vũ cười khổ một chút, “Hàn Lập, chỉ có bộ dáng của tôi ai dám muốn tôi, đây cũng là mấy người các ngươi, đổi lại là người khác nói không nôn mới lạ.”
Sáu người Hàn Quân trong lòng khẽ thở dài, trong bọn họ ngoại trừ Hàn Lập biết Triệu Tân Vũ trước kia là bộ dáng gì, năm người bọn họ thật đúng là không biết, bất quá bọn họ lại biết, Triệu Tân Vũ bộ dáng này, không nói là ứng tuyển đầu bếp, có lẽ không vào cửa đã bị cự tuyệt.
“Tại sao Tân Vũ không uống rượu”.
– Rượu này ta uống không quen, chờ có thời gian ta trở về quê một chuyến, mang cho các ngươi một chút rượu thuốc do ông nội ta ủ, mùi rượu kia so với rượu này tốt hơn nhiều. Bất quá sau khi nói xong, vẻ mặt Triệu Tân Vũ đột nhiên ảm đạm xuống, hiển nhiên hắn lại nghĩ đến bộ dáng hiện tại của mình, loại bộ dáng này trở về ông nội nên suy nghĩ như thế nào.
Bảy người vừa nói vừa tán gẫu, một chén rượu còn chưa uống xong, thịt gà vịt cá cơ hồ không nhúc nhích, có thể dùng không gian trồng rau làm ra thức ăn bị ăn sạch sẽ.
Thấy đĩa trống rỗng, Triệu Tân Vũ đứng dậy, “Tôi sẽ xào thêm vài cái nữa cho các ngươi”.
Hàn Lập cười ha ha, “Thịt thì không cần, vừa rồi mấy món ăn kia làm thêm một chút”.
Một bữa cơm xuống, gà vịt cá làm xong cơ hồ không nhúc nhích, Triệu Tân Vũ lại làm ba lần, đến mức ngoại trừ gà vịt cá cái gì cũng không còn lại.
“Tân Vũ, anh nấu ăn cũng quá tốt, nếu không chúng ta hợp tác mở một nhà hàng đi” Hàn Lập cười nói.
Đề nghị này của hắn lập tức nhận được sự hưởng ứng của mấy người Hàn Quân, “Chính là trù nghệ không mở nhà hàng này thật đúng là lãng phí chút tay nghề này”.
– Cứ nói như vậy định, chờ thu dọn viện tử, ta liền đi tìm mặt tiền, chúng ta hợp tác mở nhà hàng, Tân Vũ một nửa cổ phần, chúng ta sáu một nửa, các ngươi thấy thế nào.
Triệu Tân Vũ vội vàng khoát tay áo, “Hàn Lập, anh xem bộ dáng này của tôi, nếu để cho thực khách nhìn thấy, nhà hàng lập tức xong đời, năm nay tôi sẽ dự định trồng rau, những thứ khác không đi suy nghĩ.”
– Tân Vũ, suy nghĩ của ngươi cha ta cũng nói, hiện tại khắp nơi đều là trồng rau, ngươi trồng rau một năm có thể thu nhập bao nhiêu, nếu như trồng rau có thể kiếm tiền, người trong thôn chúng ta cũng không đến mức đều đi thành làm thuê.
