Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 137

Hương vị trong trí nhớ

tôi có một trang trại di động
Tôi có một trang trại di động

Triệu Tân Vũ khẽ thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy chua xót, “Nếu lúc trước hắn nguyện ý học tập theo ông nội, hắn cũng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ”.

Nhìn bộ dáng của Triệu Tân Vũ, đám người Ngô Vân Phi có thể cảm nhận được tâm tình của Triệu Tân Vũ lúc này, cùng nhau sinh sống hơn hai mươi năm thân nhân, một người vĩnh viễn rời đi, một người quả thật trở mặt thành thù, ngoại trừ người tâm địa sắt đá, ai cũng sẽ không dễ chịu.

– Triệu Tân Vũ, lúc trước ông nội ngươi dạy ngươi cổ võ mục đích là gì, lão nhân gia hắn có phải đối với ngươi có chờ mong gì hay không.

– Trước đó tôi ốm yếu, ông nội nói võ cổ có thể cường thân kiện thể.

“Cậu biết ông nội cậu đã từng làm gì không?”

“Đã từng là một người lính, và sau đó trở về làng làm nông nghiệp trong những năm hòa bình.

Ngô Vân Phi gật gật đầu, lời Triệu Tân Vũ nói giống hệt tình huống điều tra của bọn họ trong thôn, lão nhân trong thôn cũng nói Triệu Lỗ vẫn luôn ở bên ngoài dốc sức, giống như từng qua quân, rất nhiều người đều nói trên người Triệu Lỗ có không ít vết sẹo.

Kỳ thật Ngô Vân Phi càng muốn hỏi chính là kinh nghiệm thực chiến của Triệu Tân Vũ từ đâu ra, đối chiến với Tiêu Đức Nghĩa có lẽ là bởi vì quan hệ truyền giáo của ông nội, nhưng ở Vân Nam lặng yên không một tiếng động đánh chết hai mươi bảy độc lang dong binh, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được, cho dù là bọn họ cũng không dám nói có thể ở một người tập sát nhiều người như vậy, hơn nữa rất nhiều người trong giấc ngủ đã bị tập sát.

– Đi thôi, đồ ăn hẳn là chuẩn bị không sai biệt lắm, chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu.

Lúc ăn cơm, bọn Ngô Vân Phi bọn họ cũng đều là một số vấn đề bình thường, Triệu Tân Vũ trong lòng biết Ngô Vân Phi muốn làm cái gì, bất quá nhiều năm kinh nghiệm khiến hắn thong dong ứng phó qua.

Triệu Tân Vũ đi tổng bộ Lợi Tiễn, cao tầng của hai tổ chức Phi Vũ, Ẩn Long đương nhiên rất nhanh đã biết, bọn họ cũng đang âm thầm thở dài, Lợi Tiễn gặp phải một yêu nghiệt.

Ở tổng bộ Lợi Tiễn cả đêm, Triệu Tân Vũ cùng Ngô Vân Phi bốn người tán gẫu rất nhiều, bất quá nội dung trò chuyện gì cũng chỉ có năm người bọn họ biết, cho dù là Bạo Hùng thân là huấn luyện viên Lợi Tiễn bọn họ cũng không biết.

Ngày hôm sau Triệu Tân Vũ trở lại Tây Hàn Lĩnh, khi hắn đem giấy tờ màu đen giao cho bọn họ Trương Kiến Nghiệp, tuy nói bọn họ không cất tiếng cười to hay rơi lệ, nhưng Triệu Tân Vũ lại có thể từ vẻ mặt của bọn họ cảm nhận được nội tâm kích động của bọn họ.

-Tân Vũ, tổ chức cho chúng ta cái gì nhiệm vụ không có.

– Không có, các ngươi an tâm ở chỗ này làm bảo an là được, nếu như Lợi Tiễn có nhu cầu, sẽ triệu hoán các ngươi, các ngươi khôi phục thân phận đó, Lương Vĩnh Quân bọn họ cũng không biết, cho nên chuyện này tạm thời không cần phô trương.

Trương Kiến Nghiệp, Đỗ Xuân Dương bọn họ đồng loạt gật đầu, bọn họ đều là đội viên lão thành đi ra từ nơi đó, nếu như không rõ ý tứ của Triệu Tân Vũ, bọn họ hiện tại có thân phận Lợi Tiễn, nhưng hết thảy đều nghe Triệu Tân Vũ chỉ huy.

“Tân Vũ, cậu cũng gia nhập được Lợi Tiễn?”

Triệu Tân Vũ cười nhạt một tiếng, “Không có, kỳ thật có gia nhập hay không đều giống nhau, nếu có nhu cầu, tôi sẽ giống như các ngươi.”

Nhà họ Mạnh ở Yên Kinh, Mạnh Liệt đọc báo cáo trên báo chí về phiên tòa hôm qua không ngừng lắc đầu, điều này khiến con gái Mạnh Phi Yến chú ý.

– Cha, làm sao vậy, có tin tức gì lớn.

Mạnh Liệt đưa báo cho Mạnh Phi Yến, “Ngươi nhìn cháu trai tiêu lão đầu tìm về, ngang ngược ương ngạnh, vì lấy được mấy công thức nấu ăn, đem ca ca đã nuôi hắn mười mấy năm kiện ra tòa, kết quả sống động coi trọng mặt mũi, lão tiểu tử Tiêu Mãnh kia luôn luôn yêu quý thể diện, lần này làm cho đứa cháu trai bảo bối như hắn có thể vứt hết rồi, nếu như hắn không quản giáo tốt, về sau không biết sẽ cho hắn thùng ra cái sọt loạn gì.”

Trả lời