Lần đầu tiên gặp

“Mộng Mộng, có chuyện gì vậy?”.
“Ông nội, con và ông nói một chuyện…”
Nghe Đỗ Mộng Nam nói xong, vẻ mặt Đỗ Cương trở nên cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt cũng không ngừng lóe lên, hiển nhiên hắn đang suy nghĩ cái gì đó.
Bệnh viện nhân dân số 1 Bằng Thành hắn đương nhiên biết, đây chính là bệnh viện tốt nhất khu vực Bằng Thành, chuyên gia đại phu bên trong không nói là ở trong nước, cho dù là trên thế giới cũng rất có danh tiếng.
Mà chuyện năm ngoái hắn cũng biết, một người bị chuyên gia đại phu kết luận không có bất kỳ hy vọng sống sót nào sống sót như kỳ tích, đây đã là kỳ tích y học.
Một người không có bất kỳ cơ hội khôi phục nào, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể thay đổi dung mạo, hiện tại bằng vào Đông y để cho dung mạo mình khôi phục không nói, còn làm cho cái chân què kia khôi phục như lúc ban đầu.
Chuyện này nếu nói ra không ai tin, nhưng hắn lại tin tưởng cháu gái của mình, cháu gái tuy rằng ngày thường bộp chộp, nhưng lại chưa bao giờ gạt người, hắn tin tưởng lời cháu gái nói.
Bây giờ một đứa trẻ đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ trên cả nước đều không có bất kỳ khởi sắc nào, lại được thanh niên này cứu chữa, để cho hắn một lần nữa đứng thẳng, đi lại.
Hai chuyện này, chuyện nào cũng xuất ra ngoài lẽ thường, đều có thể nói là kỳ tích trong kỳ tích, hơn nữa hai chuyện còn đặt ở trên người cùng một người, điều này nói lên cái gì, người trẻ tuổi này có thuật đông y bất phàm.
Nếu như là mình mà nói, hắn khẳng định sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì, trực tiếp đem thanh niên trong miệng cháu gái tìm tới đây, nhưng lão lãnh đạo của mình cũng không phải là người thường, không nói là một thanh niên không hề có lai lịch.
Cho dù là trung y, tây y có danh vọng muốn tiếp xúc với gia đình kia, đều phải trải qua tầng tầng kiểm duyệt, chính mình mang theo hắn đích xác có thể đi qua, nhưng vấn đề là nếu như có sơ suất gì, mình có thể trở thành tội nhân thiên cổ.
– Mộng Mộng, chuyện này, chuyện này liên quan trọng đại, cho phép ta câu thông một chút.
– Gia gia, La nãi nãi đều hạ thông báo bệnh tình nguy kịch, nhân phẩm của Triệu Tân Vũ ta dám cam đoan, hắn đã nói qua, một thân y thuật của hắn đều là ông nội hắn dạy cho hắn, đoạn thời gian trước ta đi thăm La nãi nãi, tặng cho bá mẫu bọn họ khuynh thế khuynh thành cũng là Triệu Tân Vũ điều phối ra.
Đỗ Cương hơi sửng sốt, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, “Ngươi nói các ngươi sử dụng dược cao chính là hắn phối hợp ra”
“Vâng, “
Ánh mắt Đỗ Cương lóe lên vài cái, “Được, con lập tức đi tìm đứa bé kia, dẫn nó đến sân bay bên kia, nhớ kỹ, đừng nói cho cậu ấy đi khám bệnh cho ai.”
Ở cửa đông, Triệu Tân Vũ vẫn như thường lệ đứng ở đâu nhìn những người câu cá, trong đại viện, vợ chồng Tưởng Phi, Khúc Thiến Phàm đỡ Tưởng Bằng Tân huấn luyện phục hồi chức năng.
Không giống như lúc ban đầu, lúc này Tưởng Bằng Tân tuy rằng trên đùi còn chưa thể tập trung, nhưng ít nhất có thể đứng lên, bất quá nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng một hai phút.
Nhưng chính là như vậy, đã làm cho vợ chồng Tưởng Phi cảm thấy kích động, phải biết rằng trước kia, không nói là một phút, chính là một giây cũng không thể đứng thẳng.
– Tưởng ca, Thiến tỷ, Triệu Tân Vũ đâu.
Ba người đồng thời quay đầu, bọn họ nhìn thấy Đỗ Mộng Nam vừa mới rời đi không bao lâu lại trở về, hơn nữa vẻ mặt cũng cực kỳ ngưng trọng.
Tưởng Phi chỉ vào bức tường phía đông, “Tân Vũ đang nhìn mọi người câu cá”.
Lại không ngờ hắn vừa mới dứt lời, Đỗ Mộng Nam phong hỏa hỏa đi đến bên kia tường phía đông, điều này làm cho vợ chồng Tưởng Phi hai mặt nhìn nhau, bọn họ còn thật sự không biết hôm nay Đỗ Mộng Nam làm sao vậy.
“Triệu Tân Vũ mau đi theo ta”, bên ngoài tường phía đông, Triệu Tân Vũ nhìn thấy Đỗ Mộng Nam tới, vừa định hỏi vừa rồi làm sao, lại không nghĩ Đỗ Mộng Nam căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào hỏi thăm, một tay giữ chặt hắn liền rời đi.
Thẳng đến khi bị Đỗ Mộng Nam kéo lên xe, Triệu Tân Vũ mới có cơ hội nói chuyện, “Mộng Mộng, đây là muốn đi đâu”.
“Một vị trưởng bối của tôi bị bệnh, anh giúp tôi đi xem.”
“A”, Triệu Tân Vũ sửng sốt, hắn có thể nhìn ra xuất thân bất phàm của Đỗ Mộng Nam, hiện tại trưởng bối trong nhà sinh bệnh, lại để cho mình một thanh đao ngay cả tư cách hành y cũng không có đi khám bệnh, điều này làm cho hắn trong lúc nhất thời thật đúng là phản ứng không kịp.
“Đó là ai”.
– Đừng hỏi, ngươi đi cái gì cũng đừng hỏi, chỉ cần khám bệnh, nếu có nắm chắc đi khám chữa bệnh, không nắm chắc, cũng đừng nói chuyện.
Lời này càng làm cho Triệu Tân Vũ không khỏi suy nghĩ, bất quá hắn cũng nghe ra, tình huống trưởng bối mà Đỗ Mộng Nam nói hẳn là không thể lạc quan.
Sân bay Bằng Thành, Triệu Tân Vũ hoàn toàn bịt mắt, “Mộng Mộng, ngay cả chứng minh thư của tôi cũng không mang theo”.
“Anh không cần phải quan tâm.”
Lối vào sân bay, Triệu Tân Vũ nhìn thấy hai trung niên vẻ mặt lạnh lùng, trung niên ăn mặc rất bình thường, nhưng Triệu Tân Vũ lại từ trên người bọn họ cảm nhận được một loại khí sát phạt, hơn nữa bên hông hai người trống rỗng, Triệu Tân Vũ quay đầu nhìn Đỗ Mộng Nam, hắn mơ hồ đoán được Đỗ Mộng Nam xuất thân từ một gia đình như thế nào.
Tại văn phòng giám sát an ninh, người trung niên đưa tài liệu của anh ta, Đỗ Mộng Nam, Triệu Tân Vũ căn bản không cần kiểm tra liền thông qua an ninh, mà làm cho Triệu Tân Vũ càng chấn động chính là, trên máy bay chỉ có mười một người, một lão nhân tóc bạc trắng, một người trung niên, chín người trung niên đồng dạng lạnh như băng, giống như hai người trung niên kia, bên hông bọn họ cũng trống rỗng.
– Triệu Tân Vũ, đây là gia gia của ta.
– “Xin chào lão gia tử, ta là Triệu Tân Vũ,” tuy nói đã đoán được thân phận lão nhân bất phàm, nhưng Triệu Tân Vũ không có kinh hoảng thất thố, ngược lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Phản ứng của Triệu Tân Vũ ngược lại khiến Đỗ Cương sửng sốt, tuy nói thời gian rất ngắn, nhưng lúc Đỗ Mộng Nam đi đón Triệu Tân Vũ, hắn đã điều tra Triệu Tân Vũ một chút.
Đúng như Đỗ Mộng Nam nói, Triệu Tân Vũ xuất thân rất bình thường, hai huynh đệ cùng gia gia nương tựa lẫn nhau, huynh đệ Triệu Tân Tinh không học không nghề, mấy năm nay Triệu Tân Vũ vất vả đi làm kiếm tiền cơ hồ đều bị Triệu Tân Tinh tiêu xài hoang phí, mà ông nội ở đoạn thời gian trước cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời.
Vốn nghĩ chính là Triệu Tân Vũ nhìn thấy mình nhất định sẽ có một bộ nịnh nọt mà hắn chán ghét, bất quá không nghĩ tới Triệu Tân Vũ lại không kiêu ngạo không lên tiếng, điều này làm cho hắn đối với Triệu Tân Vũ sinh ra một tia tò mò, hắn đang nghĩ là loại lão nhân nào sẽ giáo dục ra một đứa nhỏ như vậy.
Khi Đỗ Cương giương mắt nhìn về phía thanh niên khiến hắn sinh ra tò mò này, ánh mắt Đỗ Cương chợt co rụt lại, hắn từ trên người Triệu Tân Vũ nhìn thấy bóng dáng một người.
Đỗ Cương lắc đầu, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Triệu Tân Vũ, trong nội tâm cuồng chấn, trên thế giới này sao lại có người giống như vậy.
Ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía cháu gái Đỗ Mộng Nam, trong lòng không khỏi chua xót, “Ngươi chính là Triệu Tân Vũ đi, đến ngồi xuống, để ta nói chuyện ngươi học tập Đông y”
Khi hỏi Triệu Tân Vũ cùng ông nội học tập Đông y, Đỗ Cương cũng cố ý vô tình hỏi một chút thân thế của Triệu Tân Vũ.
Khi hắn nghe được Triệu Tân Vũ cùng đệ đệ Triệu Tân Tinh đều là cô nhi được ông nội bao dưỡng, nội tâm Đỗ Cương lại có một loại cảm giác khó hiểu, bất quá đã trải qua bao nhiêu phong vũ, tuy nói trong lòng dấy lên gợn sóng, nhưng trên mặt Đỗ Cương vẫn như thường.
– Triệu Tân Vũ, ông nội ngươi tên là gì.
– Triệu Lỗ, bất quá gia gia nói đó không phải là tên của hắn, hắn nói tên cũng chỉ là một cái tên mã hiệu, rời khỏi một phương đất đai ai còn có thể nhớ rõ.
Đỗ Cương gật gật đầu, “Nghe Mộng Mộng nói, trù nghệ, đông y của ngươi đều truyền thừa cùng gia gia ngươi, hơn nữa Túy Linh Lung cũng là do ông nội ngươi ủ ra.
“Vâng”.
– Kể từ khi ông nội của cậu có tay nghề như vậy, tại sao cuộc sống của cậu lại như vậy.
Lần này Triệu Tân Vũ cũng cười khổ lắc đầu, hắn thở dài một tiếng, “Ông nội nói, tiền là thuốc độc thúc mệnh, không chết đói là được, cho nên hắn chưa bao giờ cho người ta ra tay khám bệnh, càng không cho ta đem trù nghệ, đông y triển khai ra ngoài.
Lời này làm cho Đỗ Cương nhướng mày, “Em trai cậu hẳn là cũng vậy… ”
– Không có, hắn từ nhỏ không thích những thứ này, hắn cái gì cũng không học, gia gia cũng không có cưỡng cầu hắn.
Nói xong lời này, ánh mắt Triệu Tân Vũ co rụt lại, anh nhìn về phía Đỗ Cương, “Ngài làm sao biết tôi còn có một đứa em trai”.
Đỗ Cương cười nhạt, “Bệnh viện Nhân dân số 1 bên kia có một vãn bối của tôi, lúc trước xảy ra chuyện, anh ấy đã gặp em trai anh”.
Nghe Đỗ Cương nói như vậy, sắc mặt Triệu Tân Vũ thoáng cái ảm đạm xuống, mấy năm đó hắn vẫn bị đệ đệ bóc lột, hắn cũng chỉ cho rằng đó là một ca ca nên làm, nhưng ngày ở bệnh viện, Triệu Tân Tinh không để ý thân tình đem năm vạn tiền bồi thường lấy đi, vào giờ khắc đó, hắn liền đối với Triệu Tân Tinh thất vọng vô cùng.
Lúc này đây ông nội đột nhiên ngoài ý muốn, tuy nói ông nội nói là mình ngã, nhưng Triệu Tân Vũ lại không tin, hơn nữa mấy ngày đó Triệu Tân Tinh vừa vặn ở đây, điều này làm cho ông càng hoài nghi, hơn nữa ông nội qua đời, người trong thôn cũng gọi điện thoại cho Triệu Tân Tinh, ông cũng không có trở về.
Tuy nói trước khi lâm chung ông nội dặn dò bảo hắn chiếu cố Triệu Tân Tinh, nhưng khi đó, trong lòng hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với đệ đệ này.
