Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 76

Bích Huyết Đan Tâm

tôi có một trang trại di động
Tôi có một trang trại di động

Triệu Tân Vũ cười khổ một chút, “Tôi thì có người nào”.

Lúc nói ra lời này, đôi mắt Triệu Tân Vũ lưu động, hắn nghĩ đến hảo huynh đệ Bàng Minh Viễn, nhưng giờ phút này Bàng Minh Viễn ở nơi nào hắn căn bản không biết, mà mình ở lại Tây Hàn Lĩnh bên này, Bàng Minh Viễn cũng sẽ không biết.

Cảm nhận được Triệu Tân Vũ mất mát, Đỗ Mộng Nam đem thân thể chen vào trong ngực Triệu Tân Vũ, khuôn mặt xinh đẹp dán lên lồng ngực Triệu Tường Vũ, nghe nhịp tim mạnh mẽ mạnh mẽ, sâu kín nói: “Sau này ta đi cùng anh, hiện tại anh cũng có những người anh em tốt như Hàn Lập bọn họ, tương lai anh khẳng định sẽ không tịch mịch”

Triệu Tân Vũ gật gật đầu, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đỗ Mộng Nam một cái, “Mộng Mộng, cám ơn ngươi”.

Đôi mắt Đỗ Mộng Nam chuyển động vài cái, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, “Ngươi vừa rồi còn nói ăn thiệt thòi lớn”.

Triệu Tân Vũ cười ha ha một tiếng, “Bản thân ta liền chịu thiệt thòi lớn”.

“Để ngươi nói … … .

Hai người đùa giỡn một hồi, Đỗ Mộng Nam bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, hôm trước ông nội còn nói, ngươi tham gia khảo hạch Đông y chưa?”

– Thi rồi, lấy được chứng chỉ hành y.

– Lần này gia gia liền yên tâm, gia gia vẫn lo lắng La gia gia biết ngươi không có chứng chỉ hành y.

Triệu Tân Vũ cười ha ha một tiếng, đưa tay ôm chặt Đỗ Mộng Nam vào trong ngực…

Ngày hôm sau, Triệu Tân Vũ còn chưa đứng lên, Đỗ Mộng Nam liền đẩy cửa tiến vào, “Heo lười mau đứng lên, bên ngoài rất náo nhiệt”.

Bên này hắn chỉ có nho, bọn Hàn Thiên Lượng chuyên môn phái người bảo vệ một cây cầu vòm đá kia, tuy nói cũng chỉ khoảng bảy giờ, nhưng đại viện bên kia đã đông đúc, trên đường rộng hơn bốn thước hầu như không có khe hở, mà trong ruộng rau lại càng quá tải.

Chụp ảnh, hái rau, đi dạo, Triệu Tân Vũ phỏng chừng giờ phút này người trong đại viện không có một ngàn cũng có tám trăm, thường thường rất nhiều người đã hái được rau, nhưng bởi vì quá nhiều người, muốn đến cửa lớn cân đều phải mất hơn mười phút mới có thể qua được.

“Triệu Tân Vũ, chúng ta cũng xuống xem một chút”, đứng ở trước cửa lớn, Đỗ Mộng Nam rút rượt vào người Triệu Tân Vũ, nũng nịu nói.

Triệu Tân Vũ lắc đầu, “Đi xuống không đến một phút em liền chen chúc mất, ta đi đâu tìm em”.

Đỗ Mộng Nam cười khanh khách, trong lòng ấm áp bắt đầu khởi động, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

– Lúc này Vũ Mạt bọn họ lại đây, làm sao vào được.

Triệu Tân Vũ chỉ chỉ đám người trong đại viện bắt đầu khởi động, “Tiến vào ngược lại là dễ dàng, đi ra ngoài liền có chút khó khăn”.

Nói xong lời này, Triệu Tân Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Mộng Mộng, gà rừng là không lấy ra được, em gọi điện thoại cho khách sạn bên kia, để cho khách sạn chuẩn bị”, ngẫm lại nhiều người như vậy, một mình đi ra ngoài cũng có chút khó khăn, mang theo gà rừng càng là khó khăn.

Triệu Tân Vũ đang tán gẫu đột nhiên vui vẻ, anh chỉ chỉ đại viện bên kia, “Tôi thấy Vũ Mạt các cô ấy”.

Một lát sau, bốn người Vũ Mạt, Lưu Nhược Hi cả người đổ mồ hôi, thở hồng hộc xuất hiện trước mắt bọn họ.

-Hôm nay rốt cục trải nghiệm cảm giác một thanh xuân vận chen chúc tàu hỏa, người này cũng quá nhiều đi.

Đỗ Mộng Nam cười khanh khách, “Vũ Mạt, tôi mời Triệu Tân Vũ ra ngoài hỗ trợ nấu ăn, bây giờ nhiều người như vậy, chính anh ấy cũng không ra được”

Vũ Mạt cười ha ha, bất quá sau đó bốn người đều chấn động, các nàng nhìn thấy Đỗ Mộng Nam vẫn kéo Triệu Tân Vũ, Vũ Mạt trong nháy mắt vẻ mặt buồn bã đi tới bên cạnh Triệu Tân Vũ, đưa tay kéo lấy một cánh tay khác của Triệu Tân Vũ.

– Triệu Tân Vũ, ngươi xảy ra chuyện gì, vì sao phải giẫm hai cái thuyền, chúng ta chính là sơn minh hải thề qua, ta lúc này mới đi vài ngày, các ngươi liền thông đồng.

Vũ Mạt nói là nghiêm trang, nếu như người không biết còn tưởng rằng đây là sự thật, không nói là bọn Lưu Nhược Hi, ngay cả Đỗ Mộng Nam cũng chấn động.

Bất quá ngẫm lại tính cách của Vũ Mạt, Đỗ Mộng Nam trong nháy mắt phản ứng lại, giơ tay ngọc nắm lên cánh tay Triệu Tân Vũ, giận dữ nói: “Thành thật khai báo, khi nào cùng Vũ Mạt Hải thề non hẹn”.

Trả lời