Tán tỉnh

Theo điện thoại của Triệu Tân Vũ vang lên, khi Triệu Tân Vũ từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại di động cũng chỉ khoảng một ngàn, đáy mắt Khang Thượng Trân toát ra một tia vui mừng.
Tuy nói Triệu Tân Vũ không nói hiện tại hắn giàu có như thế nào, nhưng từ trên mạng cùng với một ít tin đồn, Triệu Tân Vũ hiện tại giá trị ít nói ngàn vạn, mà hiện tại hắn vẫn dùng điện thoại di động của người dưới chót, điều này đủ có thể nói rõ Triệu Tân Vũ không phải là người thấy lợi quên nghĩa.
– Triệu Tân Vũ, ngươi ở chỗ nào, ta đi qua đón ngươi.
Triệu Tân Vũ nhìn Khang Thượng Trân, cười nhạt một tiếng, “Đoàn Thư, ta ở nhà Khang lão sư”.
– Ta biết ngươi nhất định sẽ đến nhà Khang lão sư, các ngươi chờ một chút, ta liền đi qua đón các ngươi.
Hạo Thiên khách sạn 302 phú quý sảnh, đây còn là một phòng lớn có thể dung nạp sáu mươi người, giờ phút này trong phú quý sảnh có hơn bốn mươi thanh niên nam nữ, mỗi một người đều ăn mặc khéo léo, càng có mấy cái quần áo trên người đều là thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
Một thanh niên thân cao khoảng một thước tám, vẻ mặt khôn khéo đang cùng hơn mười nam nữ cười nói chuyện, trên bàn ăn trước người bọn họ đã có mười món ăn lạnh, dễ thấy nhất chính là trên mỗi một cái bàn bày một bình túy linh lung do Triệu Tân Vũ ủ ở Tây Hàn Lĩnh.
Lưu Phượng Anh cửa tiên tiến nhất nhìn các bạn cùng lớp đàm luận rất vui vẻ, cô cười vỗ vỗ tay, “Mọi người nghe một chút, xem tôi mời ai tới đây”.
Tất cả mọi người trong sảnh phú quý quay đầu, sau khi nhìn thấy Khang Thượng Trân, mọi người đứng dậy vỗ tay, ba chữ Khang lão sư vang lên trong phú quý sảnh.
Khang Thượng Trân khách khí vài câu, nghiêng người, cười nói: “Ta còn mang theo một cái.”.
Mọi người nhìn thấy Triệu Tân Vũ phía sau Khang Thượng Trân đều chấn động, bộ dáng của Triệu Tân Vũ không khác gì lúc đi học, nếu như nói hơi khác nhau, đó chính là Triệu Tân Vũ hiện tại nhìn qua dinh dưỡng không tệ.
Khi đó Triệu Tân Vũ không được mọi người chào đón, bất quá dù sao ba năm đồng môn, không ai không biết Triệu Tân Vũ.
– Triệu Tân Vũ, không phải nói ngươi ở Bằng Thành phát tài lớn, như thế nào còn giống như công nhân nông dân.
Mọi người ở đây đều nghe nói Triệu Tân Vũ phát tài ở Bằng Thành, bất quá hiện tại nhìn thấy bộ dáng của Triệu Tân Vũ, không ai tin tưởng Triệu Tân Vũ trước mắt này chính là người của Bằng Thành, bọn họ cũng chỉ là cùng tên cùng họ mà thôi.
Triệu Tân Vũ nhìn về phía một thanh niên đang nói chuyện, nhút nách cười, “Từ Kiến Hồng, làm công việc lặt vặt làm sao có thể xem như phát tài, nếu như tôi có thể phát tài, những người khác đưa đồ ăn đều là phú quốc rồi”.
“Hồng Hộc”, phú quý sảnh trong nháy mắt nhớ tới một trận tiếng la ó, không ít người mang theo một tia kích động nghe Triệu Tân Vũ nói, kích động trong mắt bọn họ biến mất, thay vào đó là một loại khinh bỉ, khinh thị.
Triệu Tân Vũ không cho là đúng, mấy năm trước cậu đã quen với ánh mắt như vậy của các bạn học, Lưu Phượng Anh rất bất đắc dĩ, vài năm sau, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, nhưng không nghĩ tới các bạn học vẫn đối xử với Triệu Tân Vũ như thế, điều này làm cho cô có chút hối hận, sớm biết như vậy, cô sẽ không cho Triệu Tân Vũ tới, miễn cho còn bị khinh thị như trước kia.
Khang Thượng Trân như có thâm ý nhìn thoáng qua trên người Triệu Tân Vũ, trong lòng không khỏi cảm khái, hắn nghĩ tới một câu Triệu Tân Vũ nói, hắn cần là bạn học đưa than trong tuyết, mà không phải bạn học trên gấm thêm hoa.
Bởi vì Triệu Tân Vũ không có phá vỡ thân phận, Khang Thượng Trân cũng không thể nói cái gì, bất quá trong lòng hắn vì những học sinh này đã từng dạy qua cảm thấy bi ai.
