Triệu Tân Vũ khoát tay áo, đi về một hướng, chờ đi qua một gốc cây cổ thụ, thân thể Triệu Tân Vũ ngưng tụ, “Thời gian nhiều nhất một nén nhang sẽ có người tới, các ngươi cẩn thận một chút”.
Nhìn Triệu Tân Vũ biến mất trong rừng rậm mênh mông, Diệp Linh Nhi sâu kín thở dài một tiếng, quay đầu chào hỏi những đệ tử khác của Bách Hoa cốc, rất nhanh biến mất.
Cũng chính là thời gian hơn mười phút, từng đạo thân ảnh xuất hiện ở khu vực vừa rồi đánh nhau, nhìn thấy trên mặt đất vì năm bộ quần cởi một nửa Huyết Lang cốc tử đệ, trong đó một người thất thanh nói.
– Đây là Trình Phong của Huyết Lang cốc.
– Mau xem, Lý Lâm Pháp cũng bị đánh chết, dưới một gốc cây cổ thụ, nhìn một cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ mơ hồ có thể phân biệt được, hơn mười tồn tại tới đây sắc mặt biến đổi.
– Lý Lâm Pháp chính là cao thủ Nguyên Vũ cảnh hậu kỳ, Trình Phong bọn họ cũng đều là Nguyên Vũ cảnh tồn tại, là ai giết bọn họ.
– Mau đi, ta vừa rồi nhìn thấy Tứ trưởng lão, Lục trưởng lão của Huyết Lang cốc cũng hướng bên này chạy tới, nếu bị bọn họ hiểu lầm chúng ta liền phiền toái.
Trong lúc bọn họ vừa mới rời đi cũng chỉ là mấy hô hấp, hai đạo thân ảnh già nua xuất hiện, khi nhìn thấy thi thể bọn Lý Lâm Pháp, Trình Phong, thần sắc hai người biến đổi.
Lý Lâm Pháp, Trình Phong bọn họ đều là con cháu kiệt xuất của thế hệ Huyết Lang cốc, lúc này đây tục thế giới xuất hiện di tích cổ, tông môn cố ý để cho bọn họ mang theo những đệ tử này tới, thứ nhất là cướp lấy bảo vật, quan trọng nhất là để cho bọn Lý Lâm Pháp đạt được lịch lãm, lại không nghĩ vừa mới tiến vào di tích cổ thời gian ngắn như vậy, đám người Lý Lâm Pháp đã bị đánh chết, bọn họ không biết trở về nên nói với tông môn như thế nào.
– Là ai giết con cháu Huyết Lang cốc của ta, Huyết Lang cốc ta cùng ngươi không chết không thôi, từng tiếng rống giận vang vọng khắp bầu trời, người xung quanh hơn mười dặm đều nghe được rõ ràng, sắc mặt mọi người đều không khỏi biến đổi, tác phong làm việc của Huyết Lang cốc bọn họ đều biết.
Tuy nói rất nhiều thế lực đều không quen với hành động của Huyết Lang cốc, nhưng bởi vì thực lực của Huyết Lang cốc, bọn họ cũng không có cách nào, không ít thế lực bất mãn với Huyết Lang cốc trong lòng âm thầm cầu nguyện, người đánh chết đệ tử Huyết Lang cốc không phải đệ tử bọn họ rời đi.
Trong một khu rừng cổ đầy dây leo, Triệu Tân Vũ nghe được thanh âm kia lạnh lùng cười, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có mười sáu cái nạp giới màu xanh đậm.
“Phát tài, phát tài rồi”, tuy nói không đi kiểm tra trong nạp giới có bộ sưu tập gì, nhưng Triệu Tân Vũ lại biết chính là hiện tại trở về, mình cũng là kiếm được nhiều tiền, bởi vì Ngô Vân Phi từng nói qua, nạp giới ngay cả trong Ẩn Long cũng chỉ có mấy cái, nhưng hiện tại mình lại thoáng cái thu hoạch mười sáu cái nạp giới.
Biết người của Huyết Lang cốc khẳng định ở phụ cận tìm mình, Triệu Tân Vũ tiện tay cầm lấy một cái nạp giới, Thần thức thăm dò đi vào.
Vài phút sau, Triệu Tân Vũ không ngừng cười ngây ngô, giống như một tên ngốc nhìn chằm chằm mười sáu cái nạp giới trên mặt đất.
Mười sáu tấm nạp giới trung linh dược ít nhất có hơn trăm gốc, bảo dược đều có hơn mười gốc, đan dược càng là vô số, công pháp cũng có hơn mười bộ, còn có một đống tinh thể tràn ngập linh lực nồng đậm, tuy nói Triệu Tân Vũ không có truyền thừa, nhưng từ trong thư tịch Tụ Linh tông hắn biết những lam sắc tinh thể này là cái gì, đây chính là thượng phẩm linh thạch ẩn chứa linh lực tinh khiết nhất.
Ngoài niềm vui sướng, Triệu Tân Vũ đem đồ vật trong nạp giới ném vào không gian, nạp giới cất giữ vào nạp giới của mình, sau đó bắt đầu ngồi thiền khôi phục.
Trong một ngọn núi, Diệp Linh Nhi chậm rãi mở hai mắt ra, cảm giác được khôi phục không sai biệt lắm sáu phần, Diệp Linh Nhi trong lòng hơi buông lỏng.
– Tiểu sư muội, người kia là ai, một tán tu lại có thể đánh chết mười sáu Huyết Lang cốc đệ tử như Lý Lâm Pháp, như thế nào ở giới tu luyện không có nghe nói có một người như vậy.
Diệp Linh Nhi lắc đầu, trước mắt xuất hiện một đôi tóc mai trắng, nhưng đôi mắt lại là gương mặt trong suốt vô cùng lão nhân.
– Không biết, sư tỷ, lúc này đây chúng ta may mắn gặp được quý nhân, Huyết Lang cốc tất cả mọi người hẳn là rõ ràng, tuy nói là bọn họ động thủ trước, nhưng nếu để cho bọn họ biết Lý Lâm Pháp là bởi vì chúng ta bị đánh chết, bọn họ nhất định sẽ tìm tông môn phiền toái, cho nên chuyện này tốt nhất không nên nói ra, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho tông môn.
– Nhưng Ngọc nhi, Tuyết Nhi bọn họ đều là bị Huyết Lang cốc Lý Lâm Pháp bọn họ đánh chết, tông môn khẳng định phải hỏi, đến lúc đó chúng ta nói như thế nào.
– Hết thảy chờ trở lại tông môn rồi lại nói.
Vài ngày sau, trong một sơn cốc có mùi thơm kỳ dị tràn ngập, một lão giả quần áo dơ bẩn, cả người tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt đứng trong một mảnh rừng cây ăn quả khoa tay múa chân.
Cây ăn quả chừng hai thước, thân cây loang lổ, trên cành cây treo từng quả cam bề ngoài vàng ố, lớn bằng nắm tay, ngồi xổm trên gốc cây của hắn một đầu toàn thân bạc trắng, ngay cả đôi mắt cũng là hầu tử màu trắng bạc.
Hầu Tử nhìn lão già dưới tàng cây khoa tay múa chân, trong mắt tràn đầy trào phúng, tiện tay hái một quả cam, nhanh chóng đẩy ra, khác với quýt mà mọi người bên ngoài biết đến, bề ngoài cam trong tay Hầu Tử không có bất kỳ khác biệt gì với cam bình thường, nhưng màu sắc của cánh cam lại là màu tím.
Khi Hầu Tử bỏ một tép cam vào miệng cắn rách, khóe miệng hắn trong nháy mắt chảy ra nước ép màu tím còn sền sệt hơn mật ong, một cỗ dị hương càng thêm nồng đậm bắt đầu tràn ngập, Hầu Tử không khỏi thở dài, trong đôi mắt màu bạc tràn đầy thỏa mãn.
Trong mấy giờ hít thở, một quả cam to bằng nắm tay người lớn đã bị hầu tử ăn sạch sẽ, hầu tử duỗi thắt lưng, nhìn về phía lão giả dưới tàng cây vẫn khoa tay múa chân.
– Nhân loại vô tri, đủ rồi đi, tử kết ở thời đại thượng cổ cũng chẳng qua chỉ là loại hoa quả phổ biến nhất, cũng chính là hương vị không tệ, cũng không có gì đặc thù, phiến cổ di tích này hẳn là di tích thượng cổ, bên trong kỳ trân dị quả hẳn là không ít, phía sau còn gặp phải.
Triệu Tân Vũ cười ha ha một tiếng, lấy dụng cụ ra ngồi xổm xuống bắt đầu đào bới Tử Kết của Tiểu Bạch, điều này làm cho Tử Kết rất là không nói gì.
Một ngày sau, rừng cây ăn quả trở nên gồ ghề, Triệu Tân Vũ cũng không biết trong không gian rốt cuộc di chuyển bao nhiêu gốc tử kết, cảm giác được không sai biệt lắm, lúc này hắn mới dừng tay
