Nguyên liệu hàng đầu

– Các ngươi thấy bạch ngọc cua.
Đỗ Mộng Nam gật gật đầu, “Thấy được, quá khủng bố”, đến bây giờ Đỗ Mộng Nam mới hiểu được vì sao Triệu Tân Vũ lại dùng lưới sắt ngăn cản một rãnh phía sau Văn Doanh Các từ hai mặt.
Triệu Tân Vũ cười nhạt một tiếng, giơ tay vuốt ve mái tóc Đỗ Mộng Nam vài cái, “Có muốn nếm thử hương vị của cua bạch ngọc hay không, con cua bạch ngọc này chính là lấy nhuyễn thể làm thức ăn”.
– A, vậy tại sao phải đem tuyết nhuyễn thể cũng đặt ở trong đó.
– Tuyết nhuyễn thể nếu như rời khỏi bạch ngọc cua mà nói, thật đúng là không có biện pháp sinh tồn, tuyết nhuyễn thể sinh sản lực rất mạnh, giữa bọn họ tuy nói là quan hệ chuỗi thức ăn, nhưng lại không có biện pháp tách ra.
– Bạch Ngọc Cua này chẳng lẽ không có thiên địch.
– Có a, vọng triều chính là thiên địch của bạch ngọc cua.
Đỗ Mộng Nam nghe đến đó, đầu óc có chút hỗn loạn, cô nhìn về phía Triệu Tân Vũ, “Không phải là loài nhuyễn thể tuyết có thể ăn hết vọng triều chứ.”
Triệu Tân Vũ cười ha ha, “Đứa bé thông minh”.
Đỗ Mộng Nam đỏ mặt, giơ tay đút vào vai Triệu Tân Vũ một cái, thấp giọng nói, “Nếu không buổi trưa chúng ta làm một cái nếm thử”.
– Tốt, ngươi trước tiên bảo bọn họ đều trở về, tỉnh cho người ta chú ý.
Vài phút sau, Lưu Phượng Anh, Quan Băng Đồng từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt mỗi người cùng Đỗ Mộng Nam vừa rồi không sai biệt lắm, trong mắt ai nấy đều tràn đầy kinh ngạc.
Lúc mọi người ăn sáng, Triệu Tân Vũ một mình ra khỏi Văn Doanh Các, Đỗ Mộng Nam các nàng cố ý đi theo xem, bất quá cũng lo lắng người quá nhiều khiến mọi người chú ý, cho nên bọn họ cũng không có đi ra ngoài.
Ngay khi đám người vừa mới ăn sáng xong, Triệu Tân Vũ xách một cái túi dệt từ bên ngoài vội vàng trở về, đám người Đỗ Mộng Nam vừa xuống hứng thú, đều đi vào phòng bếp.
– Phi Yến, Mộng Mộng các nàng làm gì vậy.
Mạnh Phi Yến cười nhạt, “Cha, Mộng Mộng các nàng nói muốn nếm thử bạch ngọc cua, vừa rồi Tân Vũ trở về hẳn là bắt về bạch ngọc cua”.
Bốn lão gia tử nghe Mạnh Phi Yến nói, lập tức hứng thú.
Trong phòng bếp, không nói là Đỗ Mộng Nam, Lưu Phượng Anh, Quan Băng Đồng ba người, cho dù là Mạnh Liệt, La Tiêu bốn người sau này đều trợn to hai mắt.
Bọn họ cũng nghe Triệu Tân Vũ nói qua bạch ngọc cua vóc người không nhỏ, nhưng cũng không nghĩ tới mai của bạch ngọc cua còn lớn hơn chậu rửa mặt, kìm khổng lồ so với chân người lớn còn thô hơn.
Ngẫm lại lời Triệu Tân Vũ nói ngày hôm qua, bọn họ đều không khỏi lắc đầu, loại kìm lớn này kẹp lấy người, vậy cũng không phải chuyện bị thương, quả thực là đi phẫu thuật cắt cụt chi.
Bất quá lúc bọn họ nhìn thấy bạch ngọc cua, bạch ngọc cua vẫn không nhúc nhích, tựa như đang ngủ, trong không khí tràn ngập tựa hồ có một tia mùi rượu nhàn nhạt.
– Tân Vũ, ngươi làm sao bắt được thứ này. Mạnh Phi Yến mang theo một tia lo lắng hỏi, giờ phút này nàng nhìn thấy con cua lớn như vậy, hoàn toàn quên mất cháu trai Triệu Tân Vũ vẫn là một người tu luyện.
– Cô cô, bạch ngọc cua này đừng thấy lực công kích mạnh, nhưng nó lại thích mùi rượu nhất, nhưng chỉ cần dính rượu, nó sẽ mất đi tri giác biến thành bộ dáng như bây giờ.
Nghe Triệu Tân Vũ nói như vậy, đám người không khỏi vui vẻ, bọn họ không nghĩ tới Bạch Ngọc Cua có lực công kích cường hãn có nhược điểm trí mạng như vậy.
“Làm thế nào để ăn nó.”
