Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 378

Ánh mắt Bạch Hạo Thiên lóe lên vài cái, “Bốn người chúng ta cẩn thận một chút, nếu như là có người nhằm vào bốn vị lão gia tử, bọn họ rất có thể sẽ tập kích Văn Doanh Các, tùy thời chuẩn bị rút lui, trong phòng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào bất lợi cho Tân Vũ.

– Thiên ca, không cần đi, các ngươi ở Vô Ưu Thực phủ rất nhiều người đều biết, hơn nữa các ngươi đều có thân phận hợp pháp.

Bạch Hạo Thiên lắc đầu, “Tân Vũ, cẩn thận một chút là tốt, người có thể vào viện của cậu đều là ai, bọn họ hẳn là rõ ràng, chúng ta là ngươi thuê về không sai, nhưng ở lại Văn Doanh Các lại có chút không bình thường.”

Tần Á Dương gật đầu nói theo: “Tân Vũ, Thiên ca nói không sai, cẩn thận lái thuyền vạn năm, chúng ta đích xác có thân phận hợp pháp, nhưng nếu như bọn họ tìm cách, chúng ta ở bên ngoài mấy năm, liền có thể để cho bọn họ tìm được không ít nhược điểm.

Chờ lần thứ hai trở lại phòng khách, Triệu Tân Vũ nhìn về phía Đỗ Mộng Nam, Quan Băng Đồng, “Thế nào”.

– Tiểu Nam bọn họ đều không rõ ràng lắm, bọn họ cũng là lúc chúng ta gọi điện thoại, bọn họ mới biết được.

Triệu Tân Vũ lắc đầu, trong lòng hắn chợt lóe, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Tiêu Mãnh, chẳng lẽ là Tiêu Mãnh.

– Mộng Mộng, Đồng Đồng, các ngươi có thể liên lạc với lão gia tử khác cùng gia gia bọn họ giao hảo hay không, xem bọn họ có biết một ít tình huống hay không.

– Vừa rồi chúng ta liên lạc được mấy cái, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đã bắt đầu hỗ trợ hỏi thăm.

Một đêm này, bởi vì chuyện của mấy vị lão gia tử, tất cả mọi người cơ hồ là thức trắng đêm.

Sáng hôm sau, một vị lão gia tử giao hảo với Quan Chấn Thiên gọi điện thoại tới cho Quan Băng Đồng, mấy vị lão gia tử cùng với con cái của bọn họ đều bị mang vào Phi Vũ, cụ thể là vì cái gì, không ai biết.

Đồng thời vị lão gia tử kia truyền cho Quan Băng Đồng một tin tức, Tiêu Mãnh lão gia tử sớm đã lui xuống gần hai mươi năm tựa hồ muốn một lần nữa xuất sơn.

Nghe được tin tức này, trong lòng Triệu Tân Vũ rốt cục cũng hiểu được là ai đang nhắm vào bốn vị lão gia tử của gia gia bọn họ, Tiêu gia, Tiêu Hồng Trác tuy nói là đệ tử của Long Huy, nhưng hiện tại lại đang ở Phi Vũ.

Bốn vị lão gia tử cùng với con cái đều được mang vào Phi Vũ, cũng chỉ có Tiêu Hồng Trác mới có thể làm được, chẳng qua Triệu Tân Vũ nghĩ không ra chính là, Tiêu Hồng Trác vì sao phải nhằm vào bốn vị lão nhân đã sớm lui ẩn xuống.

Biết bốn vị lão gia tử đi Phi Vũ, Triệu Tân Vũ nghĩ đến Ngô Vân Phi, Sở Hùng, Triệu Hồng, vốn còn muốn liên lạc với ba người, bất quá lập tức bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Hắn đối với tình huống hiện tại của ba người tuyệt đối không hiểu rõ, Tiêu Hồng Trác đã động thủ với Lạc Vũ, nếu như lúc này liên hệ với ba người, phàm là bị Tiêu Hồng Trác phát hiện, vậy sẽ mang đến phiền toái vô tận cho ba người.

Không biết ý đồ của đối phương, Triệu Tân Vũ cũng không có bất kỳ động tác nào, hắn đang chờ, hắn muốn nhìn xem Tiêu gia rốt cuộc muốn làm cái gì.

– Triệu Tân Vũ, nếu không bọn Phỉ Phỉ, Tiểu Nam bọn họ đều đến Tây Hàn Lĩnh đi.

Triệu Tân Vũ lắc đầu, “Không cần, trước kia bọn họ tới đây đều là bởi vì có mấy vị lão gia tử, hiện tại mấy vị lão gia tử đều không có ở đây, bọn họ tới đây tất sẽ khiến cho đối phương chú ý, huống chi nếu như là Tiêu Hồng Trác nhằm vào ta, bọn họ tới đây, có lẽ sẽ bởi vì ta liên lụy đến bọn họ.

“Tiêu Mãnh rốt cuộc muốn làm gì”, Sắc mặt Đỗ Mộng Nam có chút khó coi, giận dữ nói.

Triệu Tân Vũ lắc đầu, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Lưu Phượng Anh, “Phượng Anh, ngươi đi Khang lão sư đi đâu”.

Lưu Phượng Anh hơi sửng sốt, bất quá trong nháy mắt hiểu được cái gì, “Được”.

Ngay khi Lưu Phượng Anh đi không đến hai mươi phút, Hắc Phong từ bên ngoài tiến vào, “Lão đại, bên ngoài tới không ít người”.

Triệu Tân Vũ nhìn về phía Đỗ Mộng Nam, Quan Băng Đồng, lắc đầu.

– Thấy không, nói đến liền tới.

Chờ bọn họ xuyên qua Minh Hiên Tử Trúc Lâm, bọn họ nhìn thấy trước một tòa cầu treo đứng ít nhất hơn ba mươi người da đen, mà ở trong Tương Phi Tử Trúc Lâm xa xa, không ít dân chúng đều không ngừng nhìn về phía này.

Khi nhìn thấy Triệu Tân Vũ bọn họ đi ra, một hắc y nhân lấy ra một tờ giấy, “Thả chúng ta qua, chúng ta phải kiểm tra Văn Doanh Các”.

Ánh mắt Triệu Tân Vũ lóe lên vài cái, đồng thời buông cầu treo xuống, nhìn về phía hắc y nhân, “Các ngươi là ai, xuất trình giấy tờ tùy thân cùng lệnh điều tra của các ngươi một chút”.

Một hắc y nhân sắc mặt trầm xuống, “Phí cái gì nói, một bên đi”.

Triệu Tân Vũ lạnh lùng cười, “Các ngươi thật đúng là trâu bò, mở mắt chó của các ngươi ra xem, các ngươi đại biểu cho cái gì, chung quanh có nhiều đôi mắt như vậy, chỉ bằng một câu vừa rồi, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể làm gì ta.

Thân thể hắc y nhân chấn động, hắn quay đầu nhìn về phía rừng trúc, bọn họ nhìn thấy từng chiếc điện thoại di động, từng công cụ chụp ảnh đối diện bọn họ.

“Triệu Tân Vũ, đừng sợ bọn họ, chúng ta đều làm chứng cho ngươi” một nam tử trung niên cao giọng nói.

Triệu Tân Vũ gật gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía đám người này, “Thấy không, lấy giấy tờ tùy thân của các ngươi ra”.

Nhìn dân chúng chung quanh đã từ trong rừng trúc đi ra, một người áo đen mới tình nguyện từ trong túi áo lấy ra một quyển giấy tờ cùng một tờ giấy.

Triệu Tân Vũ sau khi xem qua, nghiêng người ra, tùy ý những người đó tiến vào trong Văn Doanh Các, hắn lại không đi theo.

– Triệu Tân Vũ, các ngươi sao không đi vào, cẩn thận bọn họ vu nhập họa. Một người dân tốt bụng nhắc nhở.

Triệu Tân Vũ cười nhạt một tiếng, gật gật đầu với dân chúng kia, “Đa tạ nhắc nhở, ta cảm thấy bọn họ sẽ không làm ra chuyện như vậy đi.”

– Vẫn là cẩn thận một chút, chúng ta không có lòng hại người, nhưng lại không thể không đề phòng một chút.

Mấy phút sau, ánh mắt của không ít dân chúng đột nhiên nhìn về phía rừng trúc bên kia, bọn họ nhìn thấy những người tiến vào Văn Doanh Các từ trong rừng trúc đi ra, trong tay có mấy người cầm mấy ổ cứng máy tính, mà hắc y nhân vừa rồi trách cứ Triệu Tân Vũ trong tay cầm một cái túi.

Chờ đi tới trước người Triệu Tân Vũ, hắn lắc lắc túi xách trong tay một chút, “Triệu Tân Vũ, chúng ta tìm được mấy thứ bị cấm trong phòng của cậu, anh và các chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra”

Triệu Tân Vũ cười nhạt, “Cái gì đó”. Trong lúc nói chuyện, Triệu Tân Vũ quay đầu nhìn về phía hơn một ngàn dân chúng tụ tập ở phía đối diện, “Mọi người hẳn là cũng muốn xem trong phòng tôi có thứ gì bị cấm đi”.

Nghe Triệu Tân Vũ nói như vậy, dân chúng hơi sửng sốt, cao giọng nói: “Bắt trộm lấy tang vật, chúng ta cũng không thể không rõ ràng để cho các ngươi mang Triệu Tân Vũ đi”.

Lúc hắc y nhân nhìn về phía Triệu Tân Vũ mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm, hắn mở túi ra, bên trong lộ ra mấy túi bột phấn màu trắng.

Tuy nói túi không mở ra, Triệu Tân Vũ đã biết trong túi là cái gì, hắn lạnh lùng nhìn về phía trung niên mặc áo đen, “Người đang làm trời nhìn, tự làm nghiệt không thể sống, tôi ngược lại nhìn xem anh kết thúc như thế nào”.

– Ngươi nói nhảm thật đúng là nhiều, chứng cớ xác thực, muốn đi ra, ngươi chờ kiếp sau đi.

Triệu Tân Vũ lắc đầu, mang theo một tia đáng thương nhìn về phía trung niên nhân, lắc đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Mộng Nam, Quan Băng Đồng, “Hảo hảo trông nhà, ta vài ngày nữa sẽ trở về”.

Trả lời