Giao nhau

Trong khoảng thời gian này, Tây Hàn Lĩnh lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu, bất quá trong ruộng rau không giống như trước kia, rau quả lưu lại cũng không có bao nhiêu, cây ăn quả bị đào đi trong rừng cây ăn quả cũng bị đưa về trồng lại.
Tuy nói đất rau, trong rừng cây ăn quả không hấp dẫn người khác, nhưng Hồ Văn Bội, Ngự Hà, Lạc Thủy cùng với Vô Ưu Thực phủ vẫn hấp dẫn đông đảo dân chúng.
Có lẽ bởi vì lần trừng phạt này chưa từng có, dân chúng thường xuyên ra vào Tây Hàn Lĩnh phát hiện, cho dù không có thôn dân, dân chúng cũng quy củ không ít.
Đám người Triệu Tân Vũ bị mang đi, Thanh Lang, Hổ, Khỉ, các loại chim bay trong một đêm đều chạy vào Thái Lương Sơn, sau khi bọn Triệu Tân Vũ trở về lại lần nữa tiến vào Tây Hàn Lĩnh.
Đến lúc này, dân chúng đối với Triệu Tân Vũ càng thêm sùng bái, một con người có thể để cho nhiều quần thể động vật đi theo hắn, cho dù là ở trong phim truyền hình cũng không nhất định có thể nhìn thấy.
Trong không gian Hồng Mông, Triệu Tân Vũ và Tu La mặt đối mặt đứng thẳng, hắn có thể nhìn thấy ánh mắt Tu La không tràn ngập sát khí như trước kia, giờ phút này tu la nhìn về phía Tân Vũ, trong ánh mắt không chỉ không có sát khí, ngược lại có một tia ba động, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy nhân tính nhu hòa.
“Khanh khách”, Tu La nhìn Triệu Tân Vũ, cổ họng phát ra thanh âm Triệu Tân Vũ nghe không hiểu.
Tuy nói nghe không hiểu, nhưng Triệu Tân Vũ lại từ trong mắt Tu La nhìn ra một tia không nhất định, hắn giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Tu La vài cái, lúc này đây Tu La cũng không có né tránh.
Trong lúc Triệu Tân Vũ cầm tay trở về, Tu La đột nhiên giơ tay lên, vỗ vài cái lên vai Triệu Tân Vũ, Triệu Tân Vũ vỗ nhẹ, nhưng Tu La lại không phải.
Nhìn qua nhẹ nhàng vài cái, Triệu Tân Vũ rất có thể hộc máu, chờ bàn tay tu la thu hồi lại, sắc mặt Triệu Tân Vũ trắng bệch, bất quá vẫn là nặn ra một tia tươi cười.
Tu La nhìn thấy bộ dáng của Triệu Tân Vũ, khóe miệng nhếch lên, làm ra một nụ cười khiến Triệu Tân Vũ sởn tóc gáy.
Tuy nói có chút cảm giác âm trầm, nhưng trong lòng Triệu Tân Vũ lại vô cùng kích động, hắn biết trải qua khoảng thời gian này tiếp xúc, Tu La ít nhất đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận mình. Ít nhất sau khi hắn nhìn thấy mình, trên người sẽ không xuất hiện sát khí nữa.
“Tiểu Tinh, cậu làm rất tốt, cố lên”, Triệu Tân Vũ giơ ngón tay cái về phía Tu La.
Triệu Tân Tinh, từng lớn lên cùng mình, tiểu hài tử đó giờ thường xuyên đi theo sau mông mình không ngừng gọi ca ca, khi đó hắn liền gọi Triệu Tân Tinh là Tiểu Tinh.
Bất quá hiện tại đứa nhỏ từng đuổi theo gọi ca ca mình đã đem mình trở thành địch nhân, hắn thời thời khắc khắc muốn mạng của mình.
Đối với cái tên Triệu Tân Tinh này, có lẽ Tiêu Hồng Trác vô cùng chán ghét, bởi vì cái tên Triệu Tân Tinh đối với hắn mà nói là sỉ nhục.
Nhưng đối với Triệu Tân Vũ lại bất đồng, mỗi lần nghĩ đến cái tên Triệu Tân Tinh này, Triệu Tân Vũ có thể ngẫu nhiên nghĩ đến thời thơ ấu, nghĩ đến cái bóng lúc còn bé đuổi theo gọi mình ca ca.
Chính là bởi vì hoài niệm cái tên Triệu Tân Tinh này, Triệu Tân Vũ liền đem cái tên Triệu Tân Tinh đặt cho Tu La, hắn gọi Tu La là Tiểu Tinh, hơn nữa cũng giống như giờ sau, kiên nhẫn gọi Tiểu Tinh.
Tu La đứng đối diện Triệu Tân Vũ, nghe được hai chữ Tiểu Tinh này, đôi mắt hơi sáng lên, không khỏi há miệng, bất quá chỉ có thể phát ra thanh âm khanh khách.
Triệu Tân Vũ cười ha hả, “Rất tốt, chậm rãi, tôi đi trước, chờ ngày mai đến thăm cậu”.
Lúc rời đi, ánh mắt Triệu Tân Vũ nhìn về phía Đòi Mệnh Tứ Đồng cách đó không xa, có lẽ là số lần tới quá nhiều, hơn nữa mình và Tu La đã có thể tĩnh cự ly tiếp xúc, lúc này đây, hắn ở trong mắt Đòi Mệnh Tứ Đồng không nhìn thấy oán độc.
Theo khí tức trên người hắn rất nhỏ ba động, một đống linh thạch tràn ngập năng lượng tinh khiết xuất hiện trước người Tu La, Triệu Tân Vũ khoát tay áo tiến vào trong năng lượng màu xám tro.
Dưới cây quái hình rồng, Triệu Tân Vũ thở dài, sắc mặt xám trắng chậm rãi có một tia huyết sắc, chờ hắn mở hai mắt ra, hắn thấy được một đạo bóng trắng chợt lóe rồi biến mất.
Triệu Tân Vũ lắc đầu, đến bây giờ hắn có chút nhìn không rõ Tiểu Bạch, thường xuyên trào phúng, mắt đầy khinh thường, nhưng mỗi lần mình có phiền toái gì, Tiểu Bạch đều là người đầu tiên nhắc nhở mình.
Đến bây giờ hắn vẫn không cảm nhận được đẳng cấp của Tiểu Bạch, càng không biết chủng loại của Tiểu Bạch, hắn cũng từng hỏi qua Mặc Ngọc, nhưng từ Mặc Ngọc nơi nào nghe được cái gì, dùng một câu của Mặc Ngọc nói, tương lai có một ngày hắn cái gì cũng sẽ biết.
Trong lòng nghĩ đến Tiểu Bạch, Triệu Tân Vũ cũng không có rời khỏi không gian, hắn liền ở trong không gian đi dạo.
Khi Triệu Tân Vũ từ trong mật thất dưới lòng đất đi ra, hắn nghe được tiếng sấm ầm ầm, ngoài cửa sổ một màn mưa ngăn cách tầm mắt của hắn.
Cầm một chiếc ô, Triệu Tân Vũ đi vào phòng khách, trong phòng khách Đỗ Mộng Nam, Lưu Phượng Anh, Quan Băng Đồng đều nằm trên sô pha, nhìn ba bức thân thể mềm mại lồi lõm, Triệu Tân Vũ đột nhiên có một loại xúc động.
“Đại sắc lang, nhìn cái gì”, Đỗ Mộng Nam mặt ửng đỏ, hờn dỗi nói.
Triệu Tân Vũ cười ha ha, “Khi nào trời mưa”.
Lưu Phượng Anh lười biếng xoay người, “Gần hai tiếng đồng hồ rồi”.
Nói xong câu đó, Lưu Phượng Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô bò trên sô pha nhìn về phía Triệu Tân Vũ, trước ngực lộ ra một chút tuyết trắng.
– Triệu Tân Vũ, ngươi không phải nói qua mưa lớn, măng sẽ nhiều hơn, lúc này sẽ không biết có hay không.
