Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 390

Tiêu Mãnh Hộc Máu

tôi có một trang trại di động
Tôi có một trang trại di động

Một lát sau, La Tiêu từ bên ngoài trở về, hắn nhìn về phía Mạnh Liệt, “Mạnh Liệt, chuyện Tân Vũ này Tiêu Mãnh cũng không biết, hơn nữa lúc này đây chuyện của chúng ta, hắn cũng là sau này mới biết được. ”

Ánh mắt Mạnh Liệt chợt co rụt lại, hắn nhìn về phía La Tiêu, “Lão lãnh đạo, Tiêu Mãnh cũng không biết. ”

La Tiêu gật gật đầu, “Không sai, Tiêu Mãnh cũng không biết, hết thảy đều là Tiêu Hồng Trác âm thầm làm, Tiêu Mãnh cũng cho rằng Tiêu Hồng Trác bất quá là muốn cho Tân Vũ chịu chút khổ, lại không nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. ”

“Là tên tiểu vương bát đản này, Lúc trước Tân Vũ đối với hắn như vậy, hắn lại…

Tiêu gia, Tiêu Mãnh chậm rãi buông di động xuống, trong mắt xuất hiện một tia áy náy khó có thể che dấu.

Theo một trận tiếng gõ cửa vang lên, thư ký trung niên từ bên ngoài tiến vào, “Lão gia tử, Đức Nghĩa, Hồng Trác đã trở lại. ”

Tiêu Mãnh gật gật đầu, “Để cho bọn họ tiến vào. ”

Theo một đạo tiếng cười sảng khoái truyền đến, Tiêu Đức Nghĩa, Tiêu Hồng Trác từ bên ngoài tiến vào, Tiêu Đức Nghĩa sau khi nhìn thấy sắc mặt phụ thân, sắc mặt khẽ biến, đưa tay kéo Tiêu Hồng Trác một chút.

Tiêu Hồng Trác không có chút phản ứng nào, đi đến bên cạnh Tiêu Mãnh, cười nói: “Gia gia, tin tức tốt. ”

Tiêu Mãnh nhẹ giọng nói: “Có tin tức tốt gì. ”

“Triệu Tân Vũ biến thành người thực vật, ngài nói đây có phải là chuyện tốt hay không, năm đó hắn hao hết tâm cơ vẫn nhằm vào ta, đây chính là báo ứng của hắn.”

“Ba.”

Một tiếng tát vang lên trong phòng, Tiêu Đức Nghĩa không khỏi chấn động, giương mắt nhìn về phía phụ thân, hắn nhìn thấy sắc mặt phụ thân xanh mét, cả người đều run rẩy.

Đối với phụ thân, Tiêu Đức Nghĩa thập phần hiểu rõ, bộ dáng hiện tại của phụ thân, trong trí nhớ hắn chỉ nhìn thấy qua một lần, đó chính là hơn hai mươi năm trước, lúc hai gặp chuyện không may, phụ thân nghe nói nhị ca gặp chuyện không may, phụ thân chính là bộ dáng này.

Sau lần đó, phụ thân tuy nói có đôi khi cũng sẽ tức giận, nhưng cũng không phải như vậy, hiện tại phụ thân lại bởi vì Triệu Tân Vũ mà tức giận, điều này làm cho Tiêu Đức Nghĩa có chút nghĩ không ra.

Phải biết rằng Tiêu Hồng Trác đã nói qua, từ khi Tiêu Hồng Trác ký sự bắt đầu, Triệu Tân Vũ khắp nơi nhằm vào hắn, điều này cũng khiến cho Tiêu Hồng Trác trong mắt rất nhiều người là hài tử xấu, mà tất cả đều là bởi vì Triệu Tân Vũ.

Vốn tưởng rằng phụ thân nghe được Triệu Tân Vũ xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ cao hứng, lại không nghĩ phụ thân chẳng những không cao hứng, ngược lại đánh Tiêu Hồng Trác, Tiêu Đức Nghĩa cũng không nhớ rõ lần trước phụ thân động thủ là lúc nào.

“Gia gia, vì sao ông lại đánh con.” Tiêu Hồng Trác hơi ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Mãnh, Tiêu Mãnh, Tiêu Đức Nghĩa không nhìn thấy, ở đáy mắt Tiêu Hồng Trác xuất hiện một tia sương mù.

  “Tiêu Hồng Trác, ngươi thật đúng là độc, Triệu Tân Vũ dù thế nào cũng là ca ca của ngươi, ngươi làm sao phải hạ độc thủ với hắn.”

“Gia gia, hắn ta biến thành như vậy, cùng ta một chút quan hệ cũng không có, hắn bị bắt lại là chủ ý của ta, nhưng ta lại không tìm người động thủ với hắn.”

Tiêu Mãnh lạnh lùng cười, “Vì lợi ích riêng của mình, vận dụng lực lượng của Phi Vũ, vu cáo giá họa, đây là chuyện không sao, hiện tại ai không biết mấy người Mạnh Liệt bị bắt có quan hệ với Tiêu gia, Triệu Tân Vũ và cậu có mâu thuẫn càng mọi người đều biết, Triệu Tân Vũ hiện tại lại biến thành người thực vật, cậu bảo những người bạn cũ của tôi đối xử với Tiêu gia tôi như thế nào, nói chuyện này không phải do cậu làm, cậu để cho người khác suy nghĩ như thế nào, cậu nhìn mạng hiện tại, xem trên mạng nói như thế nào. ”

Đang nói ra những lời này, thân thể Tiêu Mãnh lay động mạnh một chút, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, há miệng, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, cả người ngửa mặt ngã xuống.

“Cha,” Tiêu Đức Nghĩa biến sắc, thân thể vừa động, lướt qua bàn làm việc ôm lấy Tiêu Mãnh.

Mà Tiêu Hồng Trác sửng sốt một chút, cũng kinh hô một tiếng, “Gia gia, ngài làm sao vậy. Tiêu Đức Nghĩa không nhìn thấy chính là, Tiêu Hồng Trác tuy nói trong miệng hô to gia gia, nhưng đáy mắt của hắn lại xuất hiện một tia vui mừng.

Trong một gian phòng đầy dụng cụ, trên mặt Tiêu Đức Nghĩa tràn đầy khẩn trương nhìn phụ thân trên giường bệnh, “Cha, ngài đừng dọa chúng ta. ”

Tiêu Mãnh ánh mắt nhìn trần nhà, một câu không nói, giờ phút này trên mặt Tiêu Mãnh không còn bộ dáng thượng vị giả, cả người tựa hồ thoáng cái già nua không ít, tựa như một lão giả rũ mắt.

Tiêu Mãnh quay đầu nhìn Tiêu Đức Nghĩa cũng không nói gì, lần thứ hai quay đầu nhìn chằm chằm trần nhà.

Theo cửa phòng vang lên, Tiêu Đức Thắng từ bên ngoài tiến vào, có lẽ là bởi vì sốt ruột, Tiêu Đức Thắng luôn luôn về nhà mặc thường phục vẫn là một thân yêu trang.

“Cha.”

Trả lời