Cái gì mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ, khi đó Linh Đan đều là hình thái mèo có được hay không, hơn nữa so với người khác nhìn thấy càng là quỷ gì?
Phải biết rằng, càng là pháp sư, đối với phương diện này quản thúc lại càng nghiêm khắc mới đúng!
Ngươi cho rằng đây là Tôn Ngộ Không và Bạch Cốt Tinh trong Đại Thoại Tây Du?!
“Tiểu Dật, mỗi người mỗi tối đều ngủ cùng nhau?”
Nghe được những lời này, Trịnh Tử Yên nhất thời nhíu mày, mở miệng hỏi.
Tuy rằng Linh Đan không phải thiếu nữ nhân loại bình thường, nhưng bề ngoài thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, nếu như chuyện Phương Hâm Mộc vừa nói là thật, vậy Tiêu Dật tựa hồ cũng quá cầm thú.
“Tỷ, tỷ đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, buổi tối khi Linh Đan nghỉ ngơi sẽ biến thành hình dạng mèo con, liền nằm sấp bên gối của ta, chẳng lẽ cũng không được sao?”
Tiêu Dật che mặt, trong lúc nhất thời lại không nói gì ngưng nghẹn.
“Khụ khụ. Như vậy nha, ta còn tưởng rằng các ngươi…”
Sắc mặt Trịnh Tử Yên hơi phiếm hồng, hiếm có hiện ra vài phần tình thái tiểu nữ sinh, trong phút chốc phong tình làm cho đám người Tiêu Dật có chút ngây người.
Bất quá, loại trạng thái này vẻn vẹn chỉ kéo dài không đến hai giây, bộ dáng Trịnh Tử Yên liền khôi phục bình tĩnh bình thường.
Cảm giác đi máy bay và đi tàu thực sự không có nhiều sự khác biệt, bởi vì trọng tâm của máy bay trong chuyến bay cần phải duy trì sự ổn định, chỗ ngồi của hành khách và các mặt hàng khác cần phải được cố định ở vị trí tương ứng, không thể đi bộ tùy tiện.
Vì vậy, về mức độ tự do, máy bay không có sự thoải mái trên tàu. Tuy nhiên, một chuyến đi siêu dài như vậy, máy bay vẫn thuận tiện và nhanh hơn nhiều so với tàu hỏa, điều này là không thể chối cãi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp cũng không có chuyện gì xảy ra, Trịnh Tử Yên thì nhân cơ hội kể lại chi tiết nhiệm vụ lần này với bọn Tiêu Dật, cùng với một số lưu ý.
Ngoài dự liệu của Tiêu Dật chính là, lần này bọn họ muốn tiếp không phải là đại lão quốc tế gì, cũng không phải phạm nhân nguy hiểm chạy trốn, mà là một sinh vật chỉ xuất hiện trong câu chuyện ma huyễn phương Tây.
– Đội trưởng, ngươi nói, lần này chúng ta muốn đi Anh đón một thành viên huyết tộc về nước, đây có phải là có chút quá nguy hiểm hay không?
Lộ Tử Minh trừng mắt, có chút không thể tin hỏi.
Mọi người đều biết, Huyết tộc trong câu chuyện ma huyễn phương Tây, cũng chính là Hấp Huyết Quỷ mà mọi người thường nói, là một loại sinh vật cực kỳ tà ác, bọn họ dựa vào hút máu tươi của nhân loại để kiếm sống, có thể thi triển huyết ma pháp quỷ dị, huyết độc trên người bọn họ còn có thể biến người bình thường thành Hấp Huyết Quỷ, trở thành chư hầu của mình.
Tên gia hỏa nguy hiểm như vậy, nếu như mang về trong nước lại không thể khống chế tốt, thì quá đáng sợ.
– Tỷ, người huyết tộc tỷ nói, không phải là vì mang về đi làm nghiên cứu cắt lát chứ?
Tiêu Dật đột nhiên nghĩ đến một khả năng làm cho mình đều cảm thấy phi thường không đáng tin cậy, nhưng vẫn mở miệng nói ra.
Trịnh Tử Yên nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái, khẽ nói:
“Câm miệng, đừng nói bậy, chúng ta muốn đón Huyết tộc này là thành viên mật đảng, cũng không cùng nhân loại phát sinh xung đột, bọn họ lần này tựa hồ gặp phải phiền toái gì đó, thật sự không có biện pháp mới hướng chúng ta cầu xin.”
“Vậy… Sau khi đón người trở về, cho người ta ăn cái gì, chẳng lẽ muốn chúng ta mỗi ngày đến bệnh viện trộm túi máu trở về? ”
Lộ Tử Minh gãi tóc nói, Huyết tộc thời gian dài không hút máu sẽ phát cuồng, loại siêu cấp sinh vật này phát cuồng, phá hoại chính là cực kỳ đáng sợ.
Hơn nữa Hấp Huyết Quỷ còn có thể khi gặp phải nguy hiểm trí mạng tự phân tán mình thành dơi, chỉ cần có một con thành công đào thoát, dưới sự nuôi dưỡng đủ máu, là có thể khôi phục lại.
Trịnh Tử Yên nghe xong lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Tử Minh, không nói gì, chỉ là trong lòng bàn tay lại có thêm hai đạo áp súc phong nhận, không ngừng bay lên xuống, phát ra tiếng gào thét rất nhỏ.
“Ta vẫn nên câm miệng là được rồi…”
Lộ Tử Minh hiểu rõ trong lòng không ổn, lập tức xoay người ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ.
Nếu không, chiếu theo biểu tình của Trịnh Tử Yên, nếu như hắn lại nói cái gì đó, rất có thể sẽ bởi vậy mà bị đánh một trận ác liệt.
“Những chuyện này không cần quan tâm, căn cứ theo tin tức truyền về mà xem, đối phương ăn thức rất…..rất địa khí, đến lúc đó có thể biết. ”
Trầm mặc một lát, Trịnh Tử Yên lại mở miệng nói, chỉ là khi nói đến thức ăn, trên mặt nàng toát ra vài phần biểu tình cổ quái.
“Nói đến ăn, ta thật đúng là có chút đói bụng.” Lộ Tử Minh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Sau đó kéo cổ họng hướng về phía cửa khoang hét lên: “Tiếp viên hàng không, cho ta một phần nồi cay! ”
