Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 137

Rắc rối nhỏ

image
Nhóm điều tra sự vật siêu nhiên

Nửa giờ sau, mấy người Tiêu Dật đi tới phòng ăn, nhìn “món ăn” thiên kỳ bách biến trên bàn, trợn mắt há hốc mồm.

Là nơi đóng quân của đội đặc nhiệm, bên trong Phong Linh tự nhiên cũng có hệ thống sinh hoạt hoàn chỉnh, phòng tắm phòng bếp phòng vệ sinh, tất cả mọi thứ.

Lộ Tử Minh đã sớm đói đến mức bụng dán lưng ồn ào muốn ra ngoài xuống quán, kết quả bị Trịnh Tử Yên nghiêm khắc bác bỏ, sau đó lại có những vật thể không rõ trên bàn hiện tại.

“Tỷ, đây là cái gì vậy?”

Tiêu Dật dùng đũa gắp một viên đen đen trên đĩa, giống như quả bóng than hỏi.

“Viên chua ngọt a, bất quá hình như ta không khống chế được nhiệt độ dầu, hơn nữa đường cũng cho nhiều…”

Trên mặt Trịnh Tử Yên hiếm thấy lộ ra vài phần đỏ ửng đáp.

“Vậy còn cái này, cà chua xào mộc nhĩ?”

“Ta thật đúng là chưa từng ăn qua, nhưng mộc nhĩ này hình như có chút ngâm quá lâu.”

Tiêu Dật có chút xấu hổ buông “Quả cầu than chua ngọt” xuống, lại chỉ vào một đĩa thức ăn bên cạnh hỏi.

Cà chua chua ngọt, mộc nhĩ ngược lại không có hương vị đặc biệt gì, tuy rằng chưa từng ăn qua loại phối hợp kỳ quái này, nhưng hẳn là có thể thử một chút.

Kết quả vừa nghĩ tới đây, Trịnh Tử Yên truyền đến thanh âm lại phá vỡ ảo tưởng của hắn: “Đó là trứng xào cà chua, lúc chiên trứng bốc cháy, liền biến thành như vậy, bất quá hẳn là còn có thể ăn. ”

“……”

Tiêu Dật nghe vậy nhất thời sửng sốt, nửa ngày không nói ra lời.

Trên bàn kỳ thật còn có hai món ăn, bất quá trên đĩa thịt xào tỏi còn mang theo tơ máu đỏ, rõ ràng không có chín, mà canh bên trong khoai tây chiên khô tựa hồ cũng có chút nhiều

“Đội…..trưởng, mấy thứ này của ngài có thực sự ăn được không?” Lộ Tử Minh không khỏi mở miệng hỏi.

Trịnh Tử Yên trực tiếp hai đạo phong nhận bay qua, lại gọt bỏ hai cọng lông trên đầu hắn: “Câm miệng, về sau không được phép, ngươi không thể bình luận! ”

Tê —— đây thật đúng là một bàn nấu ăn hắc ám thực sự a.

Tiêu Dật bên cạnh nhìn đồ vật trên bàn, trong lòng cũng không khỏi cười khổ, hắn thăm dò nhìn về phía Trịnh Tử Yên: “Tỷ, nếu không, chúng ta nên ra ngoài ăn đi? ”

Những thứ này nhưng nhìn qua, làm cho người ta khó có thể nuốt xuống, mặc dù miễn cưỡng ăn hết phỏng chừng cũng sẽ đau bụng.

Tội gì?

Nhưng mà, Trịnh Tử Yên lại tựa hồ không muốn buông tha cho đám chuột bạch này, mày tú nhướng lên, mở miệng nói: “Không được! Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, phải ăn tất cả mọi thứ! ”

– Mẹ ơi, Phật tổ gia gia xin ngài cứu ta đi!

Lộ Tử Minh trực tiếp đặt mông ngồi trên ghế, bộ dáng không gì luyến tiếc.

Nguyên bản đói bụng kêu ùng ục, lúc này dĩ nhiên cũng bình ổn lại.

10 phút qua đi…

Trả lời