Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 41

“Tiểu muội muội, đừng tìm chủ nhân gì đó của ngươi, hắn phỏng chừng đã sớm chết rồi, hay là ngoan ngoãn cùng tiểu gia ta đi thôi, đến lúc đó ta dẫn muội đi xem cá vàng thế nào?”

Lúc này, ý tứ trong giọng nam càng ngày càng không có giới hạn, ý nghĩ nội tâm dơ bẩn đã hoàn toàn bại lộ ra.

Điều này làm cho Tiêu Dật cùng Lộ Tử Minh ở góc kia không khỏi khẽ nhíu mày.

Cuối cùng, Tử Minh tính tình tương đối gấp gáp minh trước một bước đi qua, lớn tiếng quát lớn:

– Tiểu lưu manh từ đâu tới, còn dám chạy đến đại học Thẩm Thành giày vò, nhanh chóng cút ra ngoài, bằng không ta gọi bảo vệ!

Thấy Lộ Tử Minh đã đi qua, Tiêu Dật cũng theo sát tiến lên, thấy được hai người vừa rồi đối thoại.

Bộ dáng nam sinh cùng lúc trước suy đoán không sai biệt lắm, tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, lại để một kiểu tóc smart, vị trí đỉnh đầu cố ý nhuộm một sợi tóc màu xanh lục, giống như cắm một cọng cỏ dại vậy.

Lúc này hắn bởi vì Lộ Tử Minh đột nhiên quát lớn, đã sững sờ tại chỗ, tràn đầy kinh ngạc nhìn hai người chạy tới.   

Đối diện với hắn, có một cô bé nhỏ nhắn.

Nàng nhìn qua chỉ có mười ba mười bốn tuổi, mặc một thân váy nhỏ Kiểu Gothic Lolita, mái tóc dài đen nhánh buộc thành một đôi tóc đuôi ngựa, dài thập phần đáng yêu, đôi môi phấn nộn khẽ mím lại, hai bên gợi lên độ cong, thoạt nhìn vui mắt, cái mũi nhỏ nhắn hơi cong lên, nở ra vài phần ý tứ nghịch ngợm.

Thời tiết tháng hai ở Thẩm Thành vẫn rất lạnh, nhưng trên chân tiểu cô nương này lại chỉ mang một đôi dép nhỏ màu đen, đôi chân ngọc bích cùng bắp chân lộ ra bên ngoài, cứ như vậy đứng trong gió lạnh vẫn có chút lạnh thấu xương, chỉ nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Mà trên mặt tiểu cô nương, còn đeo kính râm trẻ em, đối phương tựa hồ… là một người mù?

Tiêu Dật trong lòng nhịn không được nghĩ như vậy, nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện, tiểu cô nương kia lại đột nhiên quay đầu về phía mình.

– Chủ nhân!

Tiểu cô nương môi khẽ mở ra, phát ra thanh âm có chút kinh hỉ, bàn tay nhỏ bé khẽ vung lên, trực tiếp đem nam sinh chắn trước mặt mình đẩy ngã xuống đất, thân thể dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi cực nhanh vọt tới, sau đó tung người nhảy lên, nhào vào trong ngực Tiêu Dật.

Cân nặng của cô gái cũng không lớn, nhưng như thế nào cũng có mấy chục cân, dùng tốc độ như vậy vọt tới, mặc dù thân thể Tiêu Dật đã được cường hóa, nhưng vẫn không khỏi lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã xuống.

“Chủ nhân, Linh Đan, nhớ ngươi.”

Cô gái cả người treo trên người Tiêu Dật, vươn khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ cọ người sau, gằn từng chữ nói, đem kính đeo trên mặt đều cọ rớt.

Tình hình thế nào?!

Nam sinh cùng Lộ Tử Minh té ngã bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trên đầu toát ra dấu chấm hỏi.

Nhưng mà đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả Tiêu Dật lúc này cũng đang trong tình trạng ngây người.

Chủ nhân?

Ta một tiểu tử nhà nghèo, nghèo đến như vậy từ khi nào còn có người hầu?

Chờ một chút, cô bé này vừa mới giống như nhắc tới Linh Đan?!

Cả người Tiêu Dật chấn động, nhất thời nghĩ đến khả năng duy nhất kia, hắn nhìn về phía đối phương, tiểu cô nương lúc này cũng vừa vặn mở hai mắt híp lại, một đôi mắt màu vàng sáng quen thuộc hiện ra trước mắt hắn.

Mẹ ơi, đây thật đúng là Linh Đan!

Sau một thời gian ngắn giật mình, Tiêu Dật rốt cục lấy lại tinh thần, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này? ”

“Chủ nhân, không thích sao? Linh Đan, biến lại! ”

Cái đầu nhỏ xiêu vẹo đáng yêu của Linh Đan, cố gắng dùng thanh âm tương đối mạch lạc trả lời, đồng thời trên người bắt đầu mơ hồ xuất hiện tiếng hồ quang ‘rắc rắc’.

– Chờ một chút, chờ một chút, hiện tại còn không được!

Tiêu Dật thấy thế vội vàng ngăn cản nói, phụ cận còn có người bình thường, nếu như nhìn thấy một tiểu cô nương trong chớp mắt biến thành một con mèo, đến lúc đó bị dọa ra bệnh tim thì làm sao bây giờ.

“Ngươi đặc biệt tới tìm ta?”

Tiêu Dật suy nghĩ một chút hỏi, hôm nay hắn cùng Lộ Tử Minh trước khi ra khỏi cửa ở nhà cho Linh Đan đặt đủ thức ăn và nước uống, cũng không có khả năng đói nàng, như vậy nguyên nhân còn lại cũng chỉ có cái này.

Quả nhiên, sau khi nghe Tiêu Dật hỏi, Linh Đan thoáng chần chờ một chút, cuối cùng dùng sức gật gật đầu, từ trong váy nhỏ lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm, gật đầu nói:

“Linh Đan, nghĩ, chủ nhân. Nhưng, quá xa… Đi xe, nhanh… Vì vậy, lấy tiền. ”

“Linh Đan, không dám…”

Nhìn vẻ mặt có chút uể oải của Linh Đan, Tiêu Dật không khỏi mỉm cười, hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, an ủi nói: “Linh Đan có chút uể oải.”

Linh Đan đừng lo lắng, ta sẽ không vì chuyện này mà trách ngươi, bất quá ngươi một mình tới đây là rất nguy hiểm, sẽ làm cho ta rất lo lắng nha.”

-Linh Đan, rất lợi hại, không nguy hiểm!

Linh Đan nghe xong trong nháy mắt tinh thần nổi lên, ánh mắt trong suốt dùng sức nhìn chằm chằm Tiêu Dật, trên đỉnh đầu thậm chí còn toát ra một đôi tai mèo đáng yêu, may mắn bị bím tóc đuôi ngựa chặn lại, nếu không khẳng định phải làm hai tên phía sau hoảng sợ.

“Tử Minh, thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng đến tòa nhà giảng dạy đi, kỳ thi sắp bắt đầu rồi.”

Biết được thân phận của cô gái, Tiêu Dật rất vui vẻ, thân là trừ tà pháp sư, hắn tự nhiên biết rất nhiều chuyện yêu tinh huyễn hóa hình người, cho nên đối với loại tình huống này của Linh Đan cũng không phi thường giật mình.

Vì thế hắn cười nháy mắt với Lộ Tử Minh, ôm Linh Đan đi về phía phòng thi.

Trả lời