Ba! Thực sự ồn ào

– Ngươi còn đang chờ cái gì, mau cứu người a!
Nhìn thấy Tiêu Dật bên này chậm chạp không chịu động thủ, Lộ Tử Minh ở một bên nhịn không được thúc giục.
Lúc này màu xanh đen ở mi tâm Trịnh Tử Yên đã bắt đầu lan tràn ra chung quanh, khuôn mặt vốn xinh đẹp quyến rũ cũng trở nên dữ tợn đáng sợ, tiếp tục kéo dài cũng không kịp.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật rốt cục buông xuống, đưa tay thăm dò thắt lưng Trịnh Tử Yên.
“Này! Này! Anh đang làm cái quái gì vậy?! ”
“Nói nhảm, đương nhiên là cứu người!”
“Cứu người còn muốn lột quần?”
“Cô ấy mặc quần, không cởi thì làm sao kiểm tra vết thương?”
“……”
Lộ Tử Minh bị Tiêu Dật chống đỡ đến nói không nên lời, đành phải quay đầu sang một bên, không dám nhìn nhiều, hắn sợ Trịnh Tử Yên tỉnh táo lại sẽ lột da mình.
Không có quần áo che chắn, vết thương ở vị trí mắt cá chân Trịnh Tử Yên cũng theo đó bại lộ ra ngoài.
Vết thương này cũng không tính là sâu, nhưng thoạt nhìn lại hết sức khiến người ta không thoải mái, trong máu bẩn dày đặc tựa hồ có thứ gì đó không ngừng nhúc nhích, làn da chung quanh cũng bởi vì thi độc xâm nhiễm biến thành màu xanh đen quỷ dị.
“Đừng đứng ngây ngốc ở đó, trong phòng lạnh lẽo, cậu cho chút gió ấm đi ra.”
Tiêu Dật một bên vì Trịnh Tử Yên kiểm tra thương thế, một bên cũng không ngẩng đầu nói rõ.
“Tại sao tôi vẫn là máy sưởi ấm hình người.”
Lộ Tử Minh nghe vậy bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn vươn tay, phát động dị năng lực của mình.
Từng đợt sóng nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay Tử Minh tuôn ra, bao vây hai người Tiêu Dật lại, ngăn cách gió lạnh thấu xương thổi vào ngoài cửa.
Tiêu Dật bên kia thì là vô tâm nói, đem bột phấn màu trắng cẩn thận rắc lên vị trí miệng vết thương của Trịnh Tử Yên.
Xì xì !
Khói đen khó ngửi không ngừng bốc lên, máu bẩn dần dần ít đi, nhưng bột phấn màu trắng cũng theo đó nhanh chóng biến thành màu đen, một lát sau, Tiêu Dật thanh lý bột phấn đã bị ô nhiễm trên miệng vết thương, lại thay mới.
Nhưng mà sau mấy lần liên tục, thi độc ở chỗ miệng vết thương tuy rằng thiếu hơn phân nửa, nhưng vẫn không có diệt sạch, nhưng bột phấn màu trắng trong bình đã không còn bao nhiêu.
Phải làm gì đây?
Trong lòng Tiêu Dật cũng bắt đầu lo lắng, nếu như sau khi dùng hết toàn bộ bột phấn màu trắng này vẫn không thể đem thi độc vết thương của Trịnh Tử Yên diệt sạch, vậy tương đương với tiền công tận khí.
Thi độc loại vật này tựa như tế bào ung thư, chỉ cần còn lưu lại một chút, là có thể dựa vào chậm rãi ăn mòn cơ thể người dần dần lớn mạnh, cuối cùng đem người bình thường giết chết chuyển hóa thành cương thi.
Do dự một lát, Tiêu Dật đột nhiên cúi đầu, trong ánh mắt khiếp sợ của Lộ Tử Minh, đem miệng phủ lên miệng vết thương Trịnh Tử Yên bắt đầu mút lên.
Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm…Mùi máu hỗn tạp với thi độc cũng không tốt, trong cay mang theo một cỗ mùi tanh khó tả, bên trong phảng phất còn có giòi sâu các loại vật phẩm không ngừng vặn vẹo, kích thích khoang miệng Tiêu Dật, làm hắn gần như muốn buồn nôn.
Nhưng mặc dù vậy, Tiêu Dật vẫn kiên trì hút hết những vết bẩn này, cho đến khi miệng vết thương của Trịnh Tử Yên bắt đầu chảy ra huyết dịch đỏ thẫm bình thường mới thôi.
Bất quá thi độc ẩn chứa trong thân thể Thiết Giáp Thi Loan thập phần bá đạo, tuy rằng chỉ ngậm mấy ngụm trong miệng, Tiêu Dật vẫn cảm giác đầu óc choáng váng, trong miệng giống như bị nhét bông, có loại cảm giác tê dại quái dị.
Đây rõ ràng cũng là biểu hiện bị thi độc xâm nhiễm, nghĩ tới đây, Tiêu Dật vội vàng đem chút bột phấn màu trắng còn sót lại trong bình đổ vào trong miệng ngậm một hồi, loại cảm giác đầu váng này rốt cục mới tốt hơn rất nhiều, chỉ là môi vẫn có chút trướng lên.
Thi độc bị trừ sạch sẽ, sắc mặt Trịnh Tử Yên cũng trở nên bình thường, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ không thành vấn đề.
“Hô——”
Nhìn thấy dấu hiệu sinh mệnh của Trịnh Tử Yên dần dần ổn định, Tiêu Dật lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng trong đầu cũng theo đó thả lỏng.
Đúng lúc này, âm thanh cơ giới trung tính lúc trước đột nhiên lại vang lên:
