Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 8

“Nồng độ thi khí khôi phục bình thường, bắt đầu thanh toán —— lần này tổng cộng đạt được 997 giá trị đãng ma.”

“Chúc mừng, tổng giá trị đãng ma của ngươi đã vượt qua 1000, mô-đun tu luyện khởi động, Chân Vũ Đãng Ma Điển bắt đầu truyền lại.”

Hai câu vừa nói xong, còn chưa đợi Tiêu Dật hồi phục lại, một cỗ tin tức phức tạp liền tràn vào trong đầu.

May mà, loại truyền tải này cũng không giống như những miêu tả trên mạng kia sẽ làm cho người ta cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, khó có thể chịu đựng được, mà là giống như đĩa cứng đọc viết lấy tốc độ không đổi, khắc ở trong đầu Tiêu Dật.

Những tin tức này sẽ biến thành trí nhớ bình thường của Tiêu Dật, chỉ cần hồi tưởng một chút là có thể nhận được tin tức tương ứng, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không quên.

Không biết qua bao lâu, dòng tin tức ghi lại chân võ đãng ma điển rốt cục hoàn toàn thác ấn đạo trong đầu Tiêu Dật.

Hắn tò mò duyệt qua những tin tức này, phát hiện chân võ đãng ma điển này tựa như một bách khoa toàn thư phiên bản linh dị, trên đó ghi lại đủ loại yêu tà quỷ quái, cùng với phương pháp đối phó chúng nó.

Thần, ta đây là muốn trở thành tiết tấu của khu ma pháp sư a.

Tiêu Dật không khỏi nghĩ như vậy, tâm tình kích động, liền dùng tay dùng sức vỗ đùi mình một cái.

Ba!

Thanh âm thanh thúy truyền vào trong tai, Tiêu Dật đầu tiên sửng sốt, sau đó mới cảm giác có chút không đúng.

Hiện tại đang là mùa đông, thời tiết rét lạnh, Tiêu Dật ở lại là phòng cho thuê giá rẻ, cho dù là trong phòng cũng không tính là phi thường ấm áp, cho nên bình thường ở nhà hắn cơ bản đều ăn mặc chỉnh tề, toàn thân đều mặc áo ấm.

Mà cách một lớp quần ấm thật dày vỗ lên đùi, thanh âm sao cũng không có khả năng giòn tan như vậy chứ?

“Cảm giác có tốt không?”

Giọng nữ nhu mị từ bên tai truyền đến, thân thể Tiêu Dật chợt cứng đờ, lúc này mới chậm rãi đem ánh mắt nhìn về phía bên cạnh mình.

Vốn, sau khi thi độc trong cơ thể được rút ra sạch sẽ, Trịnh Tử Yên kỳ thật cũng đã thoát ly trạng thái hôn mê, chỉ là bởi vì thân thể còn suy yếu mới có thể rơi vào giấc ngủ say.

Nhưng cái tát vừa rồi của Tiêu Dật thật sự là có chút nặng, cảm giác đau đớn bất thình lình trong nháy mắt đánh thức Trịnh Tử Yên.

Mở mắt ra nhìn, phát hiện lúc này mình thế nhưng hạ thân nửa mở, chỉ để lại một cái quần lót, bên phải trên đùi tròn trịa trắng nõn đang chậm rãi hiện ra một chưởng ấn rõ ràng.

“Đội…. Đội trưởng, ngài tỉnh rồi à? ”

Lộ Tử Minh cũng ngơ ngác nhìn hai người trên ghế sa lon, gương mặt cũng sắp bị dọa xanh. Hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Dật lại mạnh mẽ như vậy, dám trắng trợn như vậy nhân cơ hội ăn đậu hủ.

Thanh âm thanh thúy vang dội kia, giống như lúc này vẫn quanh quẩn bên tai.

– Thật sự là người sói a! Lộ Tử Minh trong lòng cảm thán (người sói: so với tàn nhân còn tàn nhẫn hơn một chút).

Cả phòng khách trở nên lặng ngắt như tờ, hai tròng mắt Trịnh Tử Yên híp lại, từ trên xuống dưới đánh giá Tiêu Dật, trên mặt quyến rũ mang theo ý cười không hiểu.

Mà hai người còn lại đều là thân thể cứng ngắc, sau lưng mồ hôi lạnh chảy dài.

Ngắn ngủi nửa phút, đối với Tiêu Dật và Lộ Tử Minh mà nói quả thực giống như trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng.

Cuối cùng, Trịnh Tử Yên đứng dậy, dùng sức kéo dây áo trên người xuống, che đi ánh xuân phát tiết ra ngoài, lúc này mới mở miệng hỏi Tiêu Dật: “Ngươi còn có quần áo sao, cho ta mượn quần mặc. ”

“Có có có, ta đi lấy.”

Tiêu Dật như được đại xá, lập tức chạy trối chết, vọt vào phòng ngủ của mình.

“Đội, đội trưởng, tôi…” Lộ Tử Minh dùng sức nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

“Chuyện hôm nay ngươi cái gì cũng không biết, dám nói ra…” Trịnh Tử Yên thay đổi quyến rũ vừa rồi, lạnh lùng nói, trong giọng nói thậm chí tản ra một tia sát khí.

“Vâng! Đội trưởng! ”

Trả lời