
Tiêu Dật có chút kinh ngạc nhìn về phía sau, phát hiện nữ tử vừa rồi bị Lộ Tử Minh làm hỏng quần áo, lúc này thế nhưng thẳng tắp nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự.
“Tổ Tào, ta cũng không đốt đến nàng….ưm…”
Lộ Tử Minh nhịn không được kêu lên, nhưng nói được một nửa đã bị Tiêu Dật che miệng, đem nửa câu phía sau nghẹn trở về.
– Nhỏ giọng một chút, ngươi cho rằng đây là ở nơi chúng ta đóng quân sao?!” Tiêu Dật nhíu mày quát khẽ, đồng thời ánh mắt nhìn cô gái kia, “Có chút không thích hợp, trên người người này cũng không có bị thương, chẳng lẽ là có bệnh tim bị dọa phát tác? ”
“Không thể nào, vậy lúc cô ấy vừa rồi hô to kêu nhỏ như thế nào cũng không có chuyện gì?” Lộ Tử Minh hạ thấp thanh âm lẩm bẩm nói.
Tiêu Dật nghe vậy lườm hắn một cái, chợt mở thiên nhãn ra, một lát sau thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
“Này này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Lộ Tử Minh tự nhiên phát hiện vẻ mặt Tiêu Dật biến hóa, vì thế vội vàng hỏi.
Nhưng mà người sau lại giơ tay lên làm động tác im lặng, vẫn không trả lời: “Trước đừng để ý, chờ sau rồi nói. ”
Vừa dứt lời, cảnh sát phụ trách trị an trên đường sắt cao tốc nhao nhao chạy tới, tất cả những gì phát sinh lúc trước kỳ thật đã sớm bị camera ghi lại, chẳng qua bởi vì có quá nhiều hành khách, đột nhiên ngoài ý muốn làm cho bên trong xe thập phần chật chội, cho nên đến bây giờ mới có thể tới.
“Tránh ra một chút, các vị hành khách đều trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, cảm ơn ngươi hợp tác!”
Thanh nhất sắc mặc đồng phục cảnh sát màu xanh Tây Tạng đến hiện trường, cầm đầu là một hán tử nhìn qua cao lớn thô kệch, thân cao chừng một mét tám năm trở lên, đứng ở trong xe có vẻ có chút hạc đứng giữa bầy gà.
Hắn vẫy vẫy tay, trước tiên bảo vài tiếp viên cùng đi tới tiến hành sơ cứu cho nữ tử, sau đó sải bước đi tới trước mặt bọn Tiêu Dật, ánh mắt sắc bén chậm rãi đảo qua mặt hai người.
“Xin chào hai vị hành khách, có thể xuất trình giấy tờ hợp lệ của mỗi người không?” Vị đại soát cảnh sát mở miệng nói, tuy rằng dùng kính từ, nhưng trong giọng nói lại có nồng đậm một tia nghi ngờ.
“Dựa vào cái gì a, là nữ nhân kia chạy tới mắng người trước…” Lộ Tử Minh nhướng cổ, vẻ mặt không phục, nhưng mà sau một khắc lại bị Tiêu Dật ấn trở về.
-Đừng nói nhảm nữa, mau lấy chứng minh thư ra, phối hợp với người ta làm việc! Tiêu Dật quát lớn một tiếng, từ trong quần áo đưa hết vé xe cùng giấy tờ tùy thân qua.
Lộ Tử Minh tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng cũng hiểu được hiện tại không phải là thời điểm sinh sự, càu nhào đem chứng minh thư móc ra.
Vị cảnh sát lần lượt xác minh thân phận của hai người Tiêu Dật, đưa giấy tờ về, kính lễ nói: “Cảm tạ hai vị hợp tác. ”
“Không có gì, phối hợp với cảnh sát là việc mà mọi công dân đều nên làm.” Tiêu Dật cười nói.
Người đàn ông nghe vậy trên khuôn mặt cũng toát ra một nụ cười: “Giá như mỗi du khách đều giống như cậu.”
Ngay sau đó, hắn lại đem ánh mắt nhìn về phía Linh Đan hai lần: “Tiểu cô nương này là người nhà của ngươi sao? ”
“Ừm.” Tiêu Dật gật gật đầu, “Đây là em gái ta, tên là Tiêu Linh. ”
Thân phận Linh Đan đã sớm bị Trịnh Tử Yên chuẩn bị xong, bằng không ra ngoài cái gì đó thật sự không tiện.
“Tiểu nha đầu rất đáng yêu.” Vị cảnh sát cười tủm tỉm nói, sau đó đưa tay muốn sờ sờ đầu mèo con, kết quả vừa mới nâng cánh tay lên, đã bị Tiêu Dật ngăn lại.
“Thật sự ngượng ngùng, em gái ta không phải rất thích người xa lạ thân cận.” Tiêu Dật có chút xấu hổ nói.
Không ngăn không được a, vừa rồi khi vị cảnh sát đưa tay qua, móng vuốt đầu ngón tay Linh Đan đều muốn lộ ra, nếu không ngăn, vị đồng chí cảnh sát này đợi lát nữa chỉ sợ sẽ máu bắn tung tóe năm bước.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Dật liền cảm giác đau não, tiểu tử kia chỉ dính lấy mình, đối với những người khác nhất là người xa lạ tựa hồ có địch ý trời sinh.
Cũng tốt, như vậy mới không sợ bị lạc.
Tiêu Dật tự an ủi mình như vậy, kỳ thật cũng không nghĩ tới, chỉ có tính cảnh giác và sức chiến đấu của Linh Đan, muốn bắt nàng chỉ sợ khó như lên trời.
