“Cái gì?”
Tiêu Dật nhất thời nghi hoặc, mình trước khi đi hình như còn cố ý thi ninh thần chú cho Chung Cận Lam, trong thời gian ngắn nàng hẳn là không tỉnh lại a.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, Tiêu Dật ấn nút nghe, bên trong truyền đến thanh âm cấp bách của Trịnh Tử Yên: “Lam Lam sáng nay không biết từ lúc nào chạy ra ngoài, chỉ để lại một tờ giấy nói muốn về nhà, các ngươi mau đến trạm xe tìm kiếm!”
Làm thế nào có thể?!
Tiêu Dật nhất thời trợn to hai mắt, vội vàng đáp vài tiếng, chợt chào hỏi Lộ Tử Minh bên cạnh: “Đừng ở đó khiếp sợ, mau trở về nhà ga, Chung Cận Lam có thể rất nhanh sẽ tới. ”
Bên này vừa muốn khởi hành, lại nghe thanh âm của mẹ Chung Cận Lam từ phía sau truyền đến: “Không cần phiền toái, con bé có thể bình an trở về, trước giúp ta trấn giữ đồ đạc bên này rồi nói sau. ”
Tiêu Dật nghe vậy có chút chần chờ, hắn biết rõ tình huống thương thế của Chung Cận Lam, nếu như một đường thuận buồm xuôi gió cũng không có vấn đề gì, nhưng vạn nhất xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì sẽ thập phần nguy hiểm.
Mẹ Chung Cận Lam tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, lại nói: “Con đừng quá lo lắng, Lam nhi so với tưởng tượng của ngươi càng mạnh hơn, sẽ không có việc gì. ”
“Vậy được rồi, dù sao thúc thúc bên này cũng rất nguy cấp.” Tiêu Dật cuối cùng gật đầu nói.
Mẫu thân đại nhân người ta đối với khuê nữ nhà mình hiểu biết tự nhiên phải vượt xa mình, tuy rằng vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng dự đoán hẳn là sẽ không xuất hiện sai lầm gì.
Mẹ Chung Cận Lam lúc này mới cười cười, vừa đi vào trong phòng vừa nói: “Dì là Trương Lăng Tuyết, các người có thể gọi ta là dì Tuyết. ”
“Lão Chung lần này trúng thi độc chú, sau đó lại bị lệ quỷ phụ thân, cho nên mới có thể biến thành bộ dáng như bây giờ, nhưng cũng không tính là quá nghiêm trọng, nếu không phải phán quan bút Lam nhi lấy đi, ta chính ta có thể đuổi đi.”
Trúng thi độc chú, cộng thêm lệ quỷ phụ thân, cái này còn không tính là nghiêm trọng?!
Tiêu Dật nhất thời cảm giác mình có chút lộn xộn, trái tim nhỏ càng đập thình thịch. Tình huống phỏng chừng đã sớm đưa đến hỏa táng viện rồi chứ?
Không thể nghi ngờ, Chung Hạo Sơn có thể kiên trì đến bây giờ, hẳn là đều là công lao của Trương Lăng Tuyết.
Bốn người cùng nhau đi vào trong phòng, không gian vốn đã chật hẹp đóng cửa càng thêm chật chội, trong không khí tràn ngập mùi vị kỳ quái, tựa hồ là hỗn hợp của một số loại thảo dược và những thứ khác.
Mà ở trên giường trong phòng, Chung Hạo Sơn đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, khí tức như tơ, làn da đen kịt giống như than củi vậy.
Đồng thời còn bắt đầu khởi động âm khí cùng thi khí nồng đậm.
Bất quá ở chung quanh Chung Hạo Sơn, còn vờn quanh một vòng phá tà văn màu vàng, đem đại bộ phận tà khí tất cả đều bị cấm lại, không cách nào chạy thoát.
Tiêu Dật hai mắt trôi nổi u quang, trong miệng chậc chậc khen ngợi: “Truyền thừa của Chung Thiên Sư quả thật lợi hại, không hổ là đại thần thông giả thống lĩnh trăm vạn âm binh. ”
Trương Lăng Tuyết nghe vậy bật cười: “Có thời gian này nịnh nọt, còn không bằng nhanh tay đuổi quỷ. Ta giúp lão Chung ổn định hồn phách, ngươi đem lệ quỷ kia bắt ra là được. ”
Tiêu Dật đáp một tiếng, trực tiếp đi đến bên cạnh đầu nằm, nhẹ nhàng mở mí mắt Chung Hạo Sơn ra, quả nhiên phát hiện khác thường.
Khẽ cười nói: “Thì ra là như thế, lão quỷ này không biết chuyện gì xảy ra bị trọng thương, hồn thể đều sắp tan, cho nên mới vội vàng muốn tìm người phụ thân hấp thu dương khí, kết quả lại bị dì Tuyết ngươi phong ở bên trong không ra được. ”
– Để cho ta xem một chút, để cho ta xem một chút! Tử Minh hiếu kỳ tràn đầy cũng vội vàng tiến lại gần muốn nhìn hai mắt.
Tiêu Dật tránh người ra, chỉ vào ánh mắt Chung Hạo Sơn, nói: “Nhìn đồng tử. ”
Lộ Tử Minh duỗi cổ dài, dùng sức nhìn chằm chằm, trong miệng lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không có đồ chơi gì cả. ”
“Nhìn phản chiếu bên trong.” Tiêu Dật nhắc nhở.
Nghe đến đó, Lộ Tử Minh lại đến gần một chút, mới muốn nói giống như lúc trước, lại đột nhiên phát hiện hình ảnh phản chiếu kia dĩ nhiên cũng không phải là mình, mà là một lão già thiếu nửa cái đầu.
“Tổ Tào! Lão quỷ này bộ dạng thật tệ! ”
