Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 164

Tử vong hỏi thăm

image
Nhóm điều tra sự vật siêu nhiên

– Lão Chung!

Trương Lăng Tuyết kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên thăm dò hơi thở của Chung Hạo Sơn, may mà mặc dù vẫn khí tức như tơ, nhưng rõ ràng là còn sống.

“Tuyết di ngươi đừng nóng vội, rất nhanh sẽ tốt.”

Tiêu Dật từ trên giường nhảy xuống, trong tay đã lấy ra một viên thuốc màu đen.

Sau đó, hắn lại đem hắc cẩu Linh Đan lúc trước bắt lại, ném ở góc tường dùng sức run rẩy xách tới (đúng vậy, xui xẻo cẩu tử đây là bị điện thành như vậy), ở trên đầu đuôi của nó cắt ra một lỗ nhỏ, vắt ra vài giọt máu tươi bôi lên bề mặt viên thuốc.

“Này, Tiêu Dật, ngươi không phải cũng muốn cho cha vợ ngươi ăn quả bóng bay chứ?” Lộ Tử Minh lúc này đột nhiên kêu lên.

– Cha vợ?

Trương Lăng Tuyết nghe vậy sửng sốt, ngược lại nhìn về phía Tiêu Dật, trong ánh mắt có thêm vài phần màu sắc kỳ dị.

– Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Tiêu Dật trừng mắt mắng, nhấc chân đạp qua, kết quả lại bị đối phương dễ dàng tránh thoát.

“Xin đừng quên, nhân vật chính hiện tại đã thăng cấp thành công rồi, tên cặn bã này của ngươi không phải là đối thủ của ta.” Lộ Tử Minh đứng ở vị trí cửa dương dương đắc ý.

Tiêu Dật trợn trắng mắt, cũng lười để ý tới hắn, trực tiếp đưa tay chỉ một cái: “Linh Đan điện hắn. ”

Xẹt, Oanh——

“A!”

Điện quang hiện lên, một con sâu đáng thương phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt vốn đã ngăm đen, lần này càng thêm thuần khiết, quả thực tựa như vừa mới từ trên mỏ than trở về vậy.

Sau khi thuận lợi giải quyết Lộ Tử Minh, Tiêu Dật đi tới bên cạnh Chung Hạo Sơn, tay phải bóp cố hồn chú, ở ngực hắn dùng sức vỗ một cái.

“Khụ——”

Chung Hạo Sơn trong nháy mắt hai mắt trợn tròn, từ trong miệng phun ra một đoàn tanh hôi uế vật, hô hấp cả người cũng theo đó thuận lợi hơn rất nhiều.

– Thái thượng lão quân gấp gáp như luật lệnh!

Tiêu Dật thừa dịp nóng rèn sắt, nhanh chóng đem viên thuốc trong tay nhét vào miệng Chung Hạo Sơn, lại đem nửa chén canh gạo nếp còn lại rót vào, lúc này mới rút ngân châm ra, để cho người nằm phẳng trên kháng.

“Được rồi?”

Trương Lăng Tuyết có chút khẩn trương hỏi.

Tiêu Dật thoáng lắc đầu, lòng bàn tay phải ở vị trí ngực bụng Chung Hạo Sơn đi tới đi lui, đem pháp lực chậm rãi đưa vào.

Không bao lâu, Chung Hạo Sơn vốn lẳng lặng nằm đột nhiên toàn thân run rẩy, phụ cận bụng mắt thường có thể thấy được hiện ra một cái túi trống to bằng nắm tay, hơn nữa còn đang chạy tán loạn.

Tiêu Dật nhanh tay lẹ mắt, hai tay dùng sức xoay người hắn qua người, sau đó dùng sức đấm vào vị trí ngực.

“Phốc ——”

Những thứ đen như mực phun ra từ miệng Chung Hạo Sơn.

Mùi tanh hôi thối nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập cả gian phòng, tựa như phân già lâu năm trong chuồng lợn bị lật ra, so với lần đó trên đường sắt cao tốc còn nồng đậm hơn nhiều.

Lộ Tử Minh một mực ở cửa lần này hiển nhiên học ngoan, mắt thấy chuyện không đúng trực tiếp rút chân chạy trốn, trong chớp mắt liền chạy đến trong viện.

Trong phòng Tiêu Dật đã sớm phong bế khứu giác của mình, mà ngược lại Trương Lăng Tuyết lúc này cũng đã tái mặt, che miệng lảo đảo chạy ra ngoài.

“Ai nha, quên nhắc nhở cái này.” Tiêu Dật có chút xấu hổ sờ sờ mũi, giơ tay rút trương linh phù ra châm lửa.

– Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!

Trả lời