Đây là vì để cho hồn phách chiêu tới có thể càng thêm thoải mái một chút, nếu không với pháp lực hiện tại của Tiêu Dật, cho dù ở bên ngoài giữa trưa giữa mùa hè cũng có thể hoàn thành chiêu hồn.
Bất quá đến lúc đó rất có thể bởi vì hồn phách linh tính chiêu tới quá yếu, bị ánh mặt trời chiếu chết.
Tiêu Dật sửa sang lại một cái bàn đặt ở trong phòng, sau đó lấy ra một tờ giấy vàng lớn, dùng bút chu sa vẽ đồ án Thái Cực ở trên, bày lư hương, thắp một bó hương ba màu.
Lại từ trên người Lý Tiếu Cần kéo một khối vải to tát kiến phương, dùng khói hun một lần, đặt ở trước lư hương.
Cuối cùng dùng bút chu sa viết ra bát tự ngày sinh của Lý Tiếu Cần trên vải vóc, bốn phía lư hương cũng vẽ một đống ký hiệu người thường căn bản không hiểu, lúc này mới tính là đem triệu hồn đàn xử lý tốt.
Tiêu Dật đầu tiên là rút ra một tấm lam sắc phù, vừa muốn viết chú văn ở trên, đột nhiên dừng lại thoáng suy nghĩ một chút, lại nhét trở về đổi thành tử phù, dùng bút chu sa viết chiêu hồn chú.
Tiếp theo, hắn đem linh phù kẹp ở hai ngón tay, ánh mắt nhìn thẳng phía trước lãng thanh niệm:
“Thiên địa càn khôn, âm dương luân chuyển, đãng du hồn, nhanh chóng đưa tin, Thái Thượng Tam Thanh cấp tốc như luật lệnh! Lý Tiếu Cần nhanh chóng hiện thân! ”
Trong phòng đã đóng kín nhất thời trống rỗng thổi lên từng trận âm phong, Lộ Tử Minh ở bên cạnh mở to hai mắt, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tên này phỏng chừng làm thần côn đều đã nghiện rồi. ”
Bên kia, Lý lão hán cố ý ở lại nơi này muốn gặp lại nữ nhi một lần, vẻ mặt càng khẩn trương, chờ mong đồng thời trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Dù sao song phương đã âm dương ngăn cách, người sống gặp quỷ, muốn nói không sợ hãi đó là nói bậy, mặc dù đối phương đã từng là chí thân của mình cũng vậy.
Đại khái qua hai ba phút, âm phong chậm rãi ngừng lại, mà trong khói phía trên chiêu Hồn Đàn, mơ hồ hiện ra bạch quang nhạt nhẽo.
– Tiểu Cần? Thanh âm Lý lão hán có chút run rẩy kêu lên một tiếng.
Bạch quang kia hơi run rẩy một chút, chậm rãi biến thành bộ dáng nữ tử, chính là mục tiêu chiêu hồn lần này của Tiêu Dật – Lý Tiếu Cần.
Lý Tiếu Cần vừa mới được triệu tới tựa hồ còn chưa thanh tỉnh lắm, thoáng chần chờ một lát, mới dùng thanh âm không xác định kêu lên một tiếng: “Cha. ”
“Tiểu Cần! Con gái ta! ”
Lý lão hán nhất thời khóc rống thành tiếng, lảo đảo muốn nhào tới nhìn kỹ, nhưng một giây sau đã bị Tiêu Dật ngăn ở trên đường.
“Lý gia gia ngài đừng xúc động, dương khí người lạ đối với hồn phách có tính trùng kích rất lớn, ngươi như vậy sẽ đem hồn phách của nàng xua tan.” Tiêu Dật kiên nhẫn giải thích.
Lý lão hán lúc này mới dừng bước, nước mắt giàn giụa nhìn hồn phách nữ nhi của mình, môi run rẩy, rồi lại không nói ra lời nào.
Haiz…
Tiêu Dật thấy thế khẽ thở dài một tiếng, nhưng rất nhanh liền sửa sang lại tâm tình, xoay người hướng Lý Tiếu Cần hỏi:
– Lý Tiếu Cần, ta là thiên sư lần này gọi ngươi tới đây, muốn biết hai mẹ con các ngươi rốt cuộc chết như thế nào?
– Thiên sư! Lý Tiếu Cần nghe vậy có chút sợ hãi nhìn Tiêu Dật vài lần, môi hơi mấp máy, nhưng thủy chung không nói ra lời.
-Bổn thiên sư đặc biệt chiêu hồn hỏi oan tình, vì sao ngươi không mở miệng?!” Tiêu Dật đột nhiên lông mày ngưng tụ, lớn tiếng quát.
Lý Tiếu Cần bị dọa đến mức hồn thể lóe lên một trận, suýt nữa biến mất, sợ hãi trên mặt càng sâu, nàng quỳ gối giữa không trung, liên tục dập đầu:
– Thiên sư đại nhân, không phải tiểu nữ tử không nói, mà là không dám nói, chuyện này cho dù ngài cũng không giải quyết được, vẫn là sớm nhanh chóng đi thôi!
– Nói bậy! Tiêu Dật trừng mắt, lớn tiếng quát lớn, “Bổn thiên sư tự có định đoạt, cần gì ngươi đến khuyên nhủ, không nói nữa ta sẽ thi triển Sưu Hồn Thuật! ”
“Ta nói…. ta nói…! ”
Vừa nghe ba chữ “Sưu Hồn Thuật”, Lý Tiếu Cần nhất thời bị dọa mềm nhũn, vội vàng nói.
Đây chính là pháp thuật có thể làm cho nàng hoàn toàn hồn phi phách tán!
“Sáng nay… A——”
Lý Tiếu Cần bên kia vừa nói nửa câu, đột nhiên hồn thể phát ra bạch quang kịch liệt, trong một tiếng thét chói tai ầm ầm tiêu tán!
