Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 178

“A, ngươi có phải ngốc hay không, có thể đánh nhau, ai solo với ngươi chứ?” Nhìn Lệ Quỷ đang che dấu thân hình trong quỷ khí, Tiêu Dật lạnh lùng cười.

Lời còn chưa dứt, trên mặt đất đột nhiên sáng lên từng đạo kim quang, hơn mười tấm Phá Tà Văn tạo hình kỳ lạ lơ lửng, hào quang đi tới đâu, quỷ khí đều tiêu tan.

“Ah! Chung gia thiên sư huyết! Ta ghét thứ này nhất! ”

Lệ quỷ kia bị ép lộ ra hồn thể, rống to xông về phía Chung Cận Lam đang thi pháp.

Nhưng mà vừa đến gần, một gương mặt thiếu đánh đột nhiên xuất hiện, ngăn nó lại: “Này, ngươi cho rằng tiểu gia ta chính là bày biện a? ”

Hô hô ——

Ngọn lửa hừng hực từ lòng bàn tay Lộ Tử Minh phun ra, trong nháy mắt đem Lệ quỷ bao bọc ở bên trong.

“A——”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương lại vang lên.

Dị năng hỏa diễm của Lộ Tử Minh đối phó linh thể các loại đồ vật tuy rằng sẽ giảm bớt chút ít, nhưng chung quy vẫn thuộc về chí dương chí cương vật, lực sát thương đối với quỷ vẫn không thể khinh thường.

Dựa vào tu vi cường đại của bản thân, Lệ Quỷ thành công từ trong hỏa diễm phá vòng vây đi ra, nhưng tiêu hao lại quả thực không nhỏ.

Nhưng mà không đợi nó kịp cao hứng, một đạo kiếm quang lạnh thấu xương đột nhiên xuất hiện, nhắm ngay thiên linh cái của nó mạnh mẽ bổ xuống.

Lần này rốt cục đến phiên lệ quỷ này sợ hãi.

Bởi vì vô luận Chung Cận Lam phá tà văn hay là Lộ Tử Minh dị năng hỏa diễm, đối với tu vi đã tiếp cận Quỷ Vương mà nói, thương tổn đều có hạn.

Duy chỉ có thanh trường kiếm trong tay Tiêu Dật, tuy rằng chỉ có thể cận chiến sử dụng, nhưng lại cho Lệ quỷ một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Không thể nghi ngờ, nếu như nó thật sự bị Thất Tinh Đãng Ma Kiếm bổ trúng thiên linh cái, vậy kết cuộc tuyệt đối là hồn phi phách tán không chạy thoát.

Bất quá, có thể từng bước nâng bản thân lên tới trình độ tiếp cận Quỷ Vương, lệ quỷ này tự nhiên cũng có chút thủ đoạn đặc thù.

Mắt thấy mình đã tránh không thể tránh được, nó lại trực tiếp nâng cánh tay lên đỡ về phía lưỡi kiếm của Đãng Ma Kiếm.

Làm pháp bảo tiên gia, Thất Tinh Đãng Ma Kiếm giống như nóng đao cắt bơ, dễ dàng chém xuống cánh tay lệ quỷ kia.

Quỷ huyết màu xanh biếc nhất thời văng khắp nơi, lệ quỷ kia cắn răng cố nén đau nhức, dựa vào lực lượng chém của Đãng Ma Kiếm lui về phía sau, sau đó nhanh chóng hóa thành một làn khói xanh chui ra.

“Chậc, thật sự là đáng tiếc, chỉ cần nhanh lên là có thể giải quyết phiền toái lớn này.” Tiêu Dật đứng giữa không trung lẩm bẩm một câu, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.

Lộ Tử Minh lúc này đi tới, có chút kỳ quái hỏi: “Tốc độ vừa rồi hẳn không phải cực hạn của ngươi chứ, làm sao có thể để nó chạy? ”

Tiêu Dật lắc đầu, nhìn Lý lão hán đã ngất xỉu khi Lệ quỷ xuất hiện nói:

“Đích xác không phải, nhưng nếu nhanh hơn nữa, ta sợ sẽ khống chế không tốt ngộ thương các ngươi.”

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Cũng không cần quá lo lắng, đãng ma kiếm đối với các loại tà vật lực sát thương đều cực mạnh, lệ quỷ kia trong một đoạn thời gian tiếp theo phỏng chừng cũng chỉ có thể dưỡng thương. ”

Hiện tại bên ngoài mặt trời đỏ treo cao, tuy rằng ánh mặt trời mùa xuân không nóng rực như vậy, nhưng đối với quỷ đã bị trọng thương mà nói, cũng là thương tổn phi thường lớn.

Tiêu Dật cảm thấy, đối phương đều không có khả năng kiên trì trở về sào huyệt của mình, nửa đường liền trực tiếp tiêu tán.

Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Dật nhìn chiêu hồn đàn đã hỗn độn, khẽ thở dài.

Lần này là bởi vì hắn sơ sẩy, không thể phát hiện lệ quỷ trước tiên, khiến cho hồn phách Lý Tiếu Cần bị trực tiếp đánh tan, muốn tiến vào Luân Hồi cũng khó.

– Chờ một chút, có lẽ còn có chút biện pháp!

Tiêu Dật đột nhiên trước mắt sáng ngời, lần thứ hai lấy ra một tấm bùa màu tím, dùng máu đầu ngón tay ở trên đó rậm rạp viết vài chuỗi chú văn.

Tiếp theo, hắn lại lấy ra một bó tam sắc hương châm lên, đem linh phù bọc ở trên, trong miệng lẩm bẩm:

“Âm dương giao thái, hồn phách tụ sinh, oan hồn đắc tuyết, thánh thần hiển linh, mượn máu của ta, ngưng tụ hồn linh này, Thái Thượng Tam Thanh cấp tốc như luật lệnh!”

Pháp quyết niệm xong, Tiêu Dật có chút khẩn trương nhìn chằm chằm tam sắc hương trong tay, ngay cả thanh âm cũng không dám phát ra.

Lộ Tử Minh bên cạnh mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều bị Chung Cận Lam dùng ánh mắt ngăn lại, đành phải tiếp tục chờ.

Một phút, hai phút, ba phút trôi qua…

Hương trụ vẫn bình tĩnh thiêu đốt như trước, linh phù cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Có vẻ như là thất bại.

Tiêu Dật thở dài, vừa muốn tùy tiện cắm hương vào lư hương.

Nhưng vào lúc này, từng luồng hương khói kia đột nhiên bắt đầu hướng linh phù hội tụ, cuối cùng mơ hồ ngưng tụ thành một bộ dáng thân thể.

“A, thật đúng là được rồi?” Tiêu Dật thấy thế cười cười, đưa tay điểm giữa linh phù.

Linh phù cùng với tam sắc hương cùng nhau thiêu đốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Trả lời