Nhóm Điều Tra Sự Vật Siêu Nhiên – Chương 179

Tên này bình thường lúc chơi game cả đêm cũng không ngủ, hiện tại thế nhưng mệt mỏi, tuyệt đối là giả bộ.

“Đây không phải là đã quen rồi sao, dị năng giả còn không thể có cuộc sống của người bình thường sao?”

Lộ Tử Minh bị vạch trần cũng không thèm để ý, vẫn bĩu môi, mở miệng than thở.

Tiêu Dật lười để ý tới hắn, trong mắt nổi lên u quang quan sát chung quanh.

Kỳ thật lúc tiếp cận bên này, hắn liền có loại cảm giác kỳ quái, đám người mình tựa hồ đang bị thứ gì đó len lén quan sát.

Nhưng nhìn trái phải nửa ngày, ánh mắt đi tới đâu, hết thảy đều rất bình thường, cũng không có gì kỳ quái.

Tinh thần của ta quá căng thẳng?

Tiêu Dật trong lòng tự giễu một câu, vừa định xoay người trở về.

Đúng lúc này, Linh Đan vẫn đang nằm sấp trên vai đột nhiên tung người nhảy xuống mặt đất, chạy về phía một con hẻm phi thường bí mật bên trái.

– Ai, ngươi muốn đi đâu a!

Tiêu Dật vội vàng kêu lên, cũng đi theo.   

Lộ Tử Minh cuối cùng thấy thế cũng đành phải cố gắng lên tinh thần, theo sát phía sau.

Chẳng bao lâu hai người đã đến một ngôi nhà được bảo tồn tốt hơn một chút.

Càng bất ngờ hơn chính là, bên trong căn phòng này thế nhưng còn có ánh đèn, tựa hồ có người ở.

-Kỳ quái, ai lại chạy đến nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa dân làng không phải nói phía nam nhất bên này đã không có bất kỳ người nào sao?”

Tiêu Dật trong lòng có chút nghi hoặc.

Hắn làm một cái thủ thế, bảo Lộ Tử Minh không được tùy ý lên tiếng, sau đó chậm rãi đến gần đầu tường thấp bên ngoài nhà.

Mới đi được hai bước, trước mắt đột nhiên xẹt qua bóng đen kịt, toàn thân Tiêu Dật chấn động, vừa định động thủ, nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện đúng là Linh Đan vừa rồi đột nhiên chạy không thấy bóng dáng.

“Ngươi chạy chỗ đó?”

Tiêu Dật ngồi xổm xuống muốn ôm Linh Đan lên, nhưng mà nương theo ánh trăng yếu ớt, hắn phát hiện, trong miệng Linh Đan tựa hồ có thứ gì đó.

“Miêu~”

Linh Đan đặt thứ kia trên mặt đất, nhẹ nhàng kêu một tiếng, đuôi không ngừng lay động trái phải.

Tiểu nha đầu tựa hồ chỉ cần ở loại trạng thái này sẽ mất đi năng lực nói chuyện, chỉ có thể kêu miêu miêu như trước kia.

“Rắn?!”

Tiêu Dật nhìn Hắc Hoa Xà còn đang vặn vẹo trên mặt đất, lông mày nhíu chặt hơn vài phần.

Bởi vì bộ dáng của con hắc hoa xà này có chút không bình thường, thân thể của nó ngược lại không có gì kỳ quái, nhưng trên đỉnh đầu lại có một khối u thịt màu đỏ như máu, mặt ngoài phủ đầy mụn nhọt, thoạt nhìn hết sức ghê tởm.

Đồng thời, đôi mắt của nó cũng lớn hơn con rắn bình thường ít nhất ba lần, trông giống như mắt người!

Tiêu Dật nhìn chằm chằm Hắc Hoa Xà vài phút, sau đó đưa mắt nhìn về phía Linh Đan.

Tiểu Hắc Miêu nhất thời lên tinh thần, biên độ lắc đuôi cũng lớn hơn vài phần.

“Nhớ hôm nay sau khi trở về phải đánh răng thật tốt!” Tiêu Dật sắc mặt nghiêm túc nói.

Nghe nói như vậy, cái đuôi đang đung đưa của Linh Đan nhất thời cứng đờ, sững sờ nhìn Tiêu Dật.

Tựa hồ có chút không rõ vì sao đề tài lại đột nhiên chuyển sang vị trí lệch như vậy.

Bộ dáng ngốc nghếch của Linh Đan khiến Tiêu Dật nhịn không được cười, đưa tay ôm nàng vào trong ngực:

“Ta biết là ngươi lập công, Quỷ Nhãn Xà này tinh thông ẩn nấp, tốc độ cực nhanh, nếu không chú ý rất khó phát hiện, khó trách lúc trước luôn có cảm giác bị giám thị.”

“Miêu~”

Linh Đan lúc này mới vui vẻ đáp lại một tiếng, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè.

Lộ Tử Minh bên cạnh không biết từ đâu bẻ cành cây, trêu chọc Quỷ Nhãn Xà đã nửa chết, nói:

“Thứ này rốt cuộc là lớn lên như thế nào, thoạt nhìn thật ghê tởm.”

Tiêu Dật thấy thế trực tiếp đá đối phương một cước: “Ngại ghê tởm ngươi còn làm, nhanh chóng đốt một ngọn lửa, thứ này sau khi chết sẽ phóng thích không ít âm khí, dễ dàng mang đến càng nhiều âm hồn các loại. ”

“A, nó đang cháy? Sao anh không hỏi nó chuyện gì đang xảy ra? ”

“Ta hỏi ngươi cái đầu rắn, ngươi cho rằng cái gì cũng có thể hỏi ra được a?”

Trả lời