Ca ca, anh đánh ta

Tiêu Dật trong tay Thiên Tuyền Châu trực tiếp thúc dục pháp quyết bay lên trời trở về, rất nhanh liền trở về nhà Chung Cận Lam, nhưng mà cảnh tượng đập vào mắt lại khiến hắn cau mày.
Trong sân một mảnh hỗn độn, trong không khí vẫn còn âm khí lưu lại, có một số chỗ còn có sau khi bị sét đánh cháy đen.
Trương Lăng Tuyết và Chung Cận Lam đều thần thái mệt mỏi, ngồi liệt trên bậc thềm cửa thở hổn hển.
– Các ngươi thế nào?!” Tiêu Dật vội vàng rơi xuống đất, tiến lên hỏi.
Chung Cận Lam lắc đầu:
“Không cần lo cho chúng ta, chủ yếu là Linh Đan có chút không thích hợp, vừa rồi sau khi nàng trở về hình như đột nhiên mất khống chế, khiến cho toàn bộ viện đều là Tử Huyền Lôi, hai lệ quỷ tới đây không kịp phản ứng, trực tiếp bổ chết một cái, người kia trọng thương chạy trốn.”
“Vậy Linh Đan đã đi đâu?”
Tiêu Dật tâm lập tức níu lại, tiểu nha đầu trong khoảng thời gian này làm bạn đã làm cho hắn hoàn toàn coi đối phương là người nhà, nghe được tin tức như vậy tự nhiên vô cùng lo lắng.
Chung Cận Lam đưa tay chỉ về phía sau phòng: “Đi theo hướng đó, tốc độ rất nhanh. ”
Tiêu Dật gật gật đầu, bay lên trời nhìn xa, dưới bóng đêm mờ mịt, hắn có thể nhìn thấy xa xa một đoàn tử sắc quang mang đang không ngừng lóe ra, tựa hồ còn đang rời xa.
Không dám có chút chậm trễ nào, Tiêu Dật lúc này dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, ở giữa không trung tựa như một lưu quang màu xanh nhàn nhạt.
Tốc độ Linh Đan đích xác rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy, đã chạy ra ngoài mấy km.
Bất quá Tiêu Dật cũng không lo lắng, bởi vì trong tầm mắt, đoàn tử sắc quang mang kia đang không ngừng lớn lên, bên tai cũng mơ hồ có sấm sét vang lên.
Sắp tới rồi!
Tiêu Dật lại tăng thêm một cỗ kình lực, pháp lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao như nước chảy, cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất là mười phút nữa, pháp lực của hắn sẽ hoàn toàn tiêu hao không còn.
May mà, chỉ là lại trôi qua khoảng ba phút, khoảng cách giữa Tiêu Dật và Linh Đan cũng đã có thể dùng mắt thường dễ dàng tính toán ra.
Mà mèo con tựa hồ cũng cảm giác được ca ca đang tới gần mình, vì thế bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ.
– Linh Đan, ngươi mau trở về! Tiêu Dật mở miệng hô to.
Tuy nhiên, trong tiếng sấm gầm rú, giọng nói của hắn nhanh chóng bị nhấn chìm.
May mà, bởi vì tốc độ chênh lệch giữa hai người, Tiêu Dật cuối cùng vẫn đuổi kịp Linh Đan.
Nhưng đuổi kịp là một chuyện, làm sao tới gần lại là một chuyện.
Linh Đan hiện tại toàn thân đều bị Tử Huyền Lôi bao vây, trừ phi bị sét đánh, nếu không căn bản không cách nào gần.
Lôi quang chói mắt làm cho Tiêu Dật căn bản không rõ tình huống hiện tại của Linh Đan, hắn nhớ tới cỗ năng lượng chạy loạn trong cơ thể tiểu nha đầu lúc trước, trong lòng càng thêm lo lắng.
Lại đợi một lát, ngay khi Tiêu Dật thật sự nhịn không được, muốn ngạnh kháng Tử Huyền Lôi đi qua, lôi quang chung quanh Linh Đan đột nhiên chợt lóe vài cái, nhanh chóng thu liễm.
