Phá vỡ!

Phụp phụp phụp!
Lực lượng của ba mũi tên cũng không nhỏ, mỗi mũi tên đều là ba phần vào thịt, chỉ còn lại nửa đoạn ở bên ngoài, nhìn qua thập phần dọa người.
Trùng kích mãnh liệt làm cho Tiêu Dật nhịn không được lui về phía sau mấy bước, bả vai, ngực máu văng khắp nơi, vị trí miệng vết thương truyền đến đau nhức mãnh liệt.
– Tiêu Dật!
Tất cả mọi người đều kinh hô, ai cũng không ngờ một khắc trước còn chiếm ưu thế toàn tuyến, lúc này lại xuất hiện đảo ngược.
Hư ảnh thiên sứ mà linh mục triệu hoán ra so với mọi người tưởng tượng còn cường đại hơn, tuy rằng nó nhìn qua không có lực công kích quá mạnh, nhưng có thể cho bọn Tiêu Dật tăng cường lực khống chế debuff, còn đồng thời tăng cường thợ săn ma giả bên mình.
Cứ tiếp tục, chiến cuộc bắt đầu xoay lại.
– Tiểu tử thúi, ngươi lại đặc biệt sao? Tổ Tào, cho dù lực khôi phục mạnh, ngươi cũng không cần chết như vậy chứ?!
Thiên Cơ Bàn lớn tiếng la hét bay trở về, kết quả nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tiêu Dật, không khỏi dừng lại giữa không trung, kim quang lấp lánh, tựa hồ phi thường kinh ngạc.
– Lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhanh chóng đem khống chế của điểu nhân kia giải trừ!
Tiêu Dật quát mắng một tiếng, đưa tay bắt lấy nỏ tiễn trên ngực, cắn răng cứng rắn rút xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, mũi tên nỏ tiễn này vừa vặn bị kẹt ở khe hở xương sườn, không nhanh chóng rút ra mỗi lần hô hấp đều đau đớn.
Vù vù ——
Lại là mấy đạo phá không thanh âm, nỏ tiễn lần thứ hai bắn tới, đồng thời tới còn có ba gã cận chiến săn ma giả khôi phục thanh tỉnh.
“Mẹ nó, bèo không rễ còn dám quát tháo, khi bổn tiên khí không tồn tại a?”
Thiên Cơ Bàn ở giữa không trung cực nhanh xoay tròn, một loại ba động độc đáo nào đó khuếch tán ra, bao phủ trên người mọi người.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Lộ Tử Minh bọn họ liền phát giác năng lực hành động của mình lần nữa trở về, không còn bị trói buộc nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tử Yên hàm sát, khẽ quát một tiếng, Tử La Lan cơ hồ múa ra ảo ảnh, gần trăm đạo phong nhận gào thét mà ra, hướng đối diện ném tới.
Mấy mũi tên trong khoảnh khắc liền bị gọt thành mảnh nhỏ, ngay cả trên khải giáp kim loại cũng bị lưu lại không ít vết trầy xước rõ ràng, trong thời gian ngắn lại bằng vào lực lượng của mình đem đối phương toàn bộ ngăn cản!
“Anh không sao chứ?!”
Chung Cận Lam nhân cơ hội xông tới bên cạnh Tiêu Dật, trên mặt tràn đầy thân thiết.
Tiêu Dật nhếch miệng, chỉ chỉ hai mũi tên khác trên người:
“Chút vết thương nhỏ này mà thôi, qua vài giờ là được rồi, cậu giúp ta nhổ hai cái này trên vai ra, tự mình làm rất đau.”
Vừa rồi là bởi vì tình huống khẩn cấp, mũi tên lại mắc kẹt ở khe xương, hô hấp mang đến đau đớn so với vết thương mũi tên đơn thuần càng mạnh hơn, lúc này hơi hơi thở lại mới cảm giác được cái loại cảm giác đau đớn kịch liệt này.
“Anh nói thật?” Chung Cận Lam nhíu mày nói.
“Đương nhiên là thật, nhanh lên một chút, chỉ dựa vào Tử Yên tỷ đủ sặc có thể đánh qua đám quỷ nước ngoài này. Này! ”
Tiêu Dật gật gật đầu, kết quả còn chưa dứt lời, đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chung Cận Lam ngay thẳng nghe thấy năm chữ ‘Đương nhiên là thật’, liền đưa tay kéo nỏ tiễn xuống, trong đó một mũi tên tựa hồ còn mang theo chút da thịt.
“Ngươi muốn mưu sát thân phu a?” Trong miệng Tiêu Dật thở ra lãnh khí cười khổ nói.
