Thi bay

Nhìn vẻ mặt “hoảng sợ” của đối phương, Tiêu Dật có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói thêm gì, thu hồi thập tự giá cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Elim lén lè lưỡi ở phía sau và vội vàng đuổi theo.
Tuy nói trên danh nghĩa là dẫn tiểu ác ma ra ngoài dạo phố, nhưng trên thực tế Tiêu Dật cũng muốn đi ra ngoài một chút, giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Sau khi đi vòng công viên xong, hai người lại chạy đi dạo quanh chợ đêm, Elim lại quấn lấy Tiêu Dật mua một đống đồ ăn vặt, dù sao cũng không phải cô tiêu tiền.
Thời gian ba mươi phút rất nhanh trôi qua, Tiêu Dật một tay xách theo một túi thức ăn, đi về phía ven đường, Elim đi theo phía sau nhảy nhót, trong miệng nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng phun ra một cái bong bóng.
“Ai, Thần Côn ca, chúng ta muốn ngồi xe trở về sao?” Thấy Tiêu Dật ở ven đường vẫy tay với taxi, Elim vội vàng mở miệng nói.
“Bằng không thì sao?” Tiêu Dật quay đầu lại hỏi.
Ác ma thiếu nữ chỉ vào lưng mình: “Ta đã lâu không bay, cánh cũng sắp nghẹn ra tật xấu, chúng ta trực tiếp bay trở về không được sao? ”
“Nơi này là thành thị, không thích hợp phi hành, dễ dàng bị người thường phát hiện.” Tiêu Dật nhíu mày nói.
Bây giờ khoa học kỹ thuật đã rất phát triển, khả năng quay phim của điện thoại di động vào ban đêm cũng có biểu hiện tốt, nếu bị người phát hiện, phỏng chừng ngày hôm sau trên báo sẽ xuất hiện báo cáo về “vật thể bay hình người không xác định”.
“Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không đâu.” Elim mỉm cười, con ngươi đột nhiên biến trở lại màu sắc ban đầu.
Chợt, Tiêu Dật liền phát giác, quanh thân mình tựa hồ bị năng lượng đặc thù nào đó bao vây lại.
Mà pháp lực trong cơ thể dưới loại kích thích này bắt đầu tự phát tràn ra ngoài, muốn phá tan phong tỏa năng lượng, bất quá lại bị hắn ngăn lại.
Tầm nhìn thoáng phát sinh chút biến hóa, màu sắc so với tình huống bình thường có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều, ngay cả cảnh vật bốn phía cũng trở nên hơi vặn vẹo một chút, bất quá cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Mà tài xế taxi vừa rồi bị Tiêu Dật gọi tới, lại có chút mê mang nhìn kỹ vị trí của hai người vài lần, cuối cùng mang theo vài phần hoảng sợ cùng hoài nghi nhanh chóng rời đi.
Hai đại người sống trong lúc bất chợt liền biến mất, đối với hắn mà nói thật sự là có chút kinh hãi.
– Được rồi, hiện tại người bình thường sẽ không nhìn thấy chúng ta, thế nào thần côn ca, ta lợi hại chứ?
Elim lúc này đã hoàn toàn khôi phục hình thái mị ma của mình, đỉnh đầu hơi phát sáng, cái đuôi hình mũi tên nhẹ nhàng lay động, một đôi cánh màu đỏ đen khép lại phía sau, đỉnh còn có gai xương bén nhọn, tản ra một chút hàn quang.
Hùng hài tử này ở trước mặt đám người Tiêu Dật mặc dù biểu hiện phi thường người súc vô hại, nhưng luận năng lực chiến đấu lại tuyệt đối không kém.
