Yo! Yo!

Tiếng gió gào thét, bóng roi đỏ tươi tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, tạo thành một mảnh lưới lớn, dưới lớp vỏ bọc.
“Hì hì hì, tiểu khả ái chạy nhanh đi, tỷ tỷ còn chưa chơi đủ đâu!”
Tiếng cười yêu mị của Eveland quanh quẩn trong không khí, nhưng Chung Cận Lam nghe được, thanh âm này lại tựa như ác quỷ dưới cửu u rống to.
Xẹt…
Mảnh vụn quần áo thấm máu phiêu nhiên rơi xuống đất, phía trên tựa hồ còn mang theo một chút huyết nhục đỏ tươi.
Chung Cận Lam kêu lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất, con ngươi vốn trong vắt lạnh lẽo lúc này đã có chút tan rã.
Năm phút, chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Eveland giải thích hoàn hảo những gì được gọi là ác ma thực sự.
So với cô ấy, những trò đùa không đau đớn của Elim chỉ đơn giản là không đáng nhắc đến.
“Ai nha, sao lại vứt được đây, như vậy chính là phải tiếp nhận trừng phạt.”
Eveland nghiêng đầu nhìn về phía Chung Cận Lam khẽ cười nói, tay phải lật một cái, lòng bàn tay nhiều hơn một thanh chủy thủ màu đỏ đen.
Toàn bộ chủy thủ ước chừng hai mươi cm, thập phần nhỏ gọn, nhưng lưỡi dao lại cực độ sắc bén, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang lạnh như băng.
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Chung Cận Lam, ngồi xổm xuống dùng tay trái nắm cằm đối phương lên, khiến cô đối mặt với mình.
“A, gương mặt xinh đẹp cỡ nào, làm cho ta nhìn cũng có chút ghen tị, bất quá lần này chỉ sợ phải bảo trì không được.”
Khóe miệng Eveland mỉm cười, chủy thủ tay phải lại hung hăng đâm về phía gò má Chung Cận Lam.
Máu tươi tuôn ra.
“A!”
Chung Cận Lam kêu thảm thiết một tiếng, nhưng thanh âm lại có chút bất đồng với bình thường, bởi vì lúc này cô đã không còn đầu lưỡi, trong miệng tất cả đều là cục máu nửa đông cứng, đây là lần trước cô ngã xuống bị trừng phạt.
Trong năm phút qua, cô đã bị tra tấn không thể tưởng tượng được, mái tóc đầy đủ đã bị nhổ ra một nửa, ngay cả da đầu cũng bị nhấc lên vài khối, lộ ra hộp sọ trắng phía dưới.
Quần áo sớm đã khó có thể che thân, vết thương tung hoành đan xen trải rộng khắp toàn thân, mỗi vết thương đều giống như bị dã thú nào đó gặm nhấm, huyết nhục mơ hồ, có vài chỗ càng có thể nhìn thấy được xương cốt.
Vừa rồi đao này, Eveland trực tiếp đâm xuyên quai hàm của Chung Cận Lam, sau đó kéo ngang, miệng vết thương cùng khóe miệng nối liền, hàm răng mang máu cùng nướu răng từ trong lộ ra, nhìn qua kinh khủng đến cực điểm.
Thống khổ mãnh liệt khiến Chung Cận Lam khó có thể thừa nhận, hai mắt tối sầm đến chết ngất đi.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, khóe miệng Eveland lại gợi lên độ cong tàn nhẫn, chủy thủ đảo ngược hướng bụng Chung Cận Lam đâm tới!
– Ô!
