Tìm kiếm manh mối

Nghe Tiêu Dật miêu tả xong, phản ứng đầu tiên của Chung Cận Lam là vội vàng chạy đến trước gương trong phòng, cẩn thận kiểm tra mặt mình một phen, sau khi xác định không có biến hóa kỳ quái gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hô ~ cũng may không phá tướng.”
Bạn học lớp hoa khôi vỗ vỗ ngực, bộ dáng như trút được gánh nặng, sau đó xoay người, thấy Tiêu Dật đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm mình.
“Tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”
“Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm bao nhiêu hay không, ta đều lo lắng thứ kia có thể để lại di chứng cho ngươi hay không.”
“Vậy thì như thế nào, không phải có ngươi đâu.”
“Ta…” Tiêu Dật há miệng, không biết nên nói cái gì, cô gái đối diện khéo cười yên tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng lưu luyến.
Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn giang hai tay, nhẹ nhàng ôm Chung Cận Lam có chút kinh ngạc vào trong ngực.
Mái tóc mềm mại áp sát khuôn mặt, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tràn vào chóp mũi, Tiêu Dật nhẹ nhàng nói nhỏ: “Thực xin lỗi, đều là ta không thể bảo vệ tốt ngươi. ”
“Nói cái gì vậy?” Chung Cận Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười khanh khách nói, “Ta và anh đều là pháp sư, trảm yêu trừ tà là bổn chức của chúng ta, nếu bởi vì một chút nguy hiểm liền sợ đầu sợ đuôi, vậy dứt khoát trở về làm một học sinh bình thường đi, cần gì phải đi vào vũng nước đục này. ”
“Muốn đội vương miện tất phải thừa nhận trọng trách, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, mẹ ta từng nói với ta, thế hệ này của ta rất có thể gặp phải biến động lớn của Linh Dị giới, nếu đã tránh không thoát, vậy thì dũng cảm đi đối mặt!”
Nói xong một phen, trên mặt Chung Cận Lam hiện ra ửng đỏ nhàn nhạt, sau đó ngượng ngùng tránh thoát Tiêu Dật, vùi đầu đứng bên cạnh.
Thật lâu sau, Tiêu Dật mới nhẹ giọng cười nói: “Thì ra Hoa khôi đại nhân còn có tài ăn nói tốt như vậy, trước kia cũng không phát hiện. ”
-Đi của ngươi đi, bớt giễu cợt ta, trở về phòng ngươi ngủ đi! Chung Cận Lam nghe xong sắc mặt càng đỏ, đẩy Tiêu Dật đi ra ngoài cửa.
– Ai ai, chờ một chút! Tiêu Dật vội vàng đưa tay giữ khung cửa, cười hắc hắc nói, “Ngươi đã quên, gian phòng này là phòng đôi duy nhất trong khách sạn, Lộ Tử Minh chỗ đó quá chật chội, hay là hai chúng ta cùng nhau qua một đêm. ”
– Ai muốn ngủ cùng ngươi, đùa giỡn lưu manh! Chung Cận Lam véo một cái, nhưng khí lực trên cánh tay lại nhỏ đi không ít.
“Thân ái nhắc nhở.” Nàng cười xấu xa nhìn Tiêu Dật, “Trong phòng cũng không chỉ có hai chúng ta nha. ”
Miêu miêu~
Linh Đan tung người rơi xuống đất, hóa thành bộ dáng thiếu nữ gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Dật, trên mặt mang theo vài phần ghét bỏ: “Tiếng cười vừa rồi của ca ca thật hèn mọn. ”
???
Tại sao ta lại hèn mọn?!
Trên trán Tiêu Dật gân xanh nhảy thẳng, sau đó sải bước đi đến bên giường nằm lên: “Các ngươi thích nói cái gì thì nói cái đó, dù sao đêm nay ta cũng ở đây không đi. ”
Chung Cận Lam và Linh Đan liếc nhau, dường như đạt được sự đồng thuận gì đó, phân biệt đi tới hai bên giường đôi.
“Các ngươi muốn làm cái gì… Này, đừng, các cô tha mạng! ”
