Tôi Có Một Trang Trại Di Động – Chương 562

Dư âm sự kiện

tôi có một trang trại di động
Tôi có một trang trại di động

“Thẩm phán, hắn đang làm công kích cá nhân.”

 Căn bản không đợi thẩm phán nói chuyện, Triệu Tân Vũ lạnh lùng cười, “Hiện tại biết người công kích, khoảng thời gian đó bọn họ mỗi ngày đều kéo biểu ngữ chặn cửa, ở trên đất nông nghiệp trắng trợn phá hư, đuổi đánh thôn dân, đó là cái gì, đó là đang phạm tội. ”

Triệu Tân Vũ liên tiếp phản kích, hiện trường là tiếng vỗ tay sấm động, trong dân chúng vây xem có rất nhiều người đều bị loại người này độc hại, mà bọn họ lại không có biện pháp, hiện tại rốt cục có người nói ra tiếng lòng của bọn họ, bọn họ làm sao không kích động.

“Thẩm phán tôi có chuyện muốn nói.” Một luật sư giơ tay lên.

“Ngươi nói xem.”

“Trong số các nạn nhân, Hồ Tĩnh là một người vốn bị bệnh Alzheimer, nhưng bây giờ lại bị đưa vào danh sách đen, chính là vì chuyện này Hồ Tĩnh nghĩ không ra…

Triệu Tân Vũ lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía luật sư nói chuyện, giống như nhìn kẻ ngốc, hắn đem ba lô của mình lấy ra cởi bỏ.

Ồ, mọi người thấy hàng trăm cái đĩa rơi trên bàn, mỗi đĩa có tên của một người.

Triệu Tân Vũ kéo vài cái, từ bên trong tìm ra một cái đĩa tên Hồ Tĩnh, hắn nhìn về phía luật sư đang nói chuyện, “Luật sư đại biểu chính nghĩa, tôi muốn biết Hồ Tĩnh anh nói khi nào bị bệnh Alzheimer, anh hẳn là biết tự dưng bịa đặt sự thật phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. ”

“Ba năm trước.”

Triệu Tân Vũ lạnh lùng cười, “Chỗ này của tôi có một tư liệu tên là Hồ Tĩnh, phiền toái phát một chút. ”

Sau khi hình ảnh xuất hiện một ông lão, Triệu Tân Vũ ra hiệu tạm dừng một chút, ông nhìn về phía luật sư kia, “Không biết Hồ Tĩnh anh nói có phải là ông lão này hay không. ”

Luật sư hơi sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu, “Vâng. ”

Triệu Tân Vũ gật gật đầu, ý bảo tiếp tục phát, trong hình là báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng năm của Hồ Tĩnh, mà trong đó lại không có bất kỳ chứng minh nào chứng minh ông lão là bệnh Alzheimer.

Theo hình ảnh vừa chuyển, Hồ Tĩnh cùng một người trung niên ngồi cùng một chỗ, người trung niên đem một tờ chi phiếu ba triệu giao cho Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh cười nói: “Ngươi yên tâm, chuyện của con ngươi bao trên người ta. ”

Triệu Tân Vũ lần nữa ra hiệu tạm dừng, anh nhìn về phía một ống kính truyền thông, “Đại ca nhờ Hồ Tĩnh làm việc, Hồ Tĩnh làm cho con mình học thêm cũng tốn năm trăm vạn, ba trăm vạn của anh căn bản không đủ, quên nói một câu, ông ta tiêu tiền của anh nhưng lại không làm việc cho anh, ông ấy đem ba trăm vạn đều làm thẻ xanh cho cháu trai của ông ta. ”

Sau khi phát lại, xuất hiện một tài khoản ngân hàng, chủ tài khoản là Hồ Tĩnh, mà số dư tài khoản khiến mọi người líu lưỡi, tổng cộng hơn tám mươi triệu, sau đó là một tài khoản tên là Hồ Đức Khuê, tài khoản cũng có tài sản khổng lồ, theo sau là một tài khoản tên là Hồ Đức Vân…

Nhìn thấy tài sản khổng lồ trên tài khoản, rất nhiều người đột nhiên có một dự cảm, đó chính là Triệu Tân Vũ muốn động thủ với người tên Hồ Tĩnh cùng với con cái của hắn.

Quả nhiên họa phong lại thay đổi, văn phòng của một bác sĩ, một người trung niên đem một phong bì thật dày nhét vào tay một bác sĩ, “Lão Lý, ta chỉ cần làm cho cha tôi một cái chứng minh bệnh Alzheimer là được. ”

Khi hình ảnh dừng lại, Triệu Tân Vũ nhìn về phía một người trung niên cúi đầu, “Hồ Đức Khuê, đây hình như là chuyện một tuần trước đi, cửa của anh rất rộng, tôi đều nhìn xem lúc này ai dám cứu một nhà các người. ”

Hồ Đức Khuê nghe nói như vậy, thân thể xụi lơ trên mặt đất, người sáng suốt đều biết, lúc này Hồ Đức Khuê trộm gà không thành mất nắm gạo, không khỏi không lấy được một chút bồi thường, ngược lại đem cả nhà bọn họ đưa vào.

Nhìn Hồ Đức Khuê bị mang đi, không ít người ngồi đây ai nấy đều đổ mồ hôi trên trán, một nữ tử trung niên hơn năm mươi tuổi đứng dậy, mang theo một tia sợ hãi nhìn Triệu Tân Vũ, “Tôi rút đơn kiện. ”

Triệu Tân Vũ lạnh lùng cười, “Cô gọi Trần Thiến Vân đi, cô có rút lui hay không không liên quan đến tôi, bất quá trong tay tôi ngược lại có một chút đồ vật có quan hệ với cả nhà các cô. ”

“Triệu Tân Vũ, không cần, tôi cầu xin anh, tôi lập tức rút đơn kiện.”

Trả lời