Sôcôla và Vani

Lúc Tiêu Dật cõng Phương Hâm Mộc trở lại ký túc xá đã hơn mười giờ tối, hắn thuận tay ném đối phương lên giường, cầm một cái ghế ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Lần hành động này chưa nói tới rất viên mãn, nhưng nói tóm lại coi như là hữu kinh vô hiểm, hai người đều an toàn trở về, cũng không bị thương tổn gì.
Về phần vết thương trên đầu bị nữ quỷ cắt qua, kỳ thật căn bản không sâu, hiện tại cũng đã sắp hoàn toàn khép lại, đối với Tiêu Dật mà nói cũng không có gì đáng ngại.
– Yo, Tiêu đại sư chúng ta trừ yêu trở về?
Lộ Tử Minh đang chơi game thấy hai người trở về, tháo tai nghe cười nói, ánh mắt nhìn lướt qua Phương Hâm Mộc đang mê man, trên mặt bỗng dưng xuất hiện vài phần khiếp sợ.
– Tổ Tào, hai người không phải là ra ngoài đánh dã chiến chứ, đem thụ thụ đều mệt mỏi ngủ thiếp đi?!”
Hai mắt hắn trợn tròn, miệng mở ra, phảng phất phát hiện ra bí mật lớn.
Tiêu Dật lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương một cái: “Chỗ nào mát mẻ để ở, lần này thiếu chút nữa liền không về được. ”
“A?”
Lộ Tử Minh lần này thật sự có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lúc này cũng gặp phải đồng giáp thi?
Hắn khẩn cấp tiến lại gần hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi không phải nói thụ yêu kia không khó đối phó sao? ”
“Thụ yêu đương nhiên không khó đối phó.” Tiêu Dật trên mặt mang theo vài phần cười khổ, “Nhưng người ta còn có hậu trường lợi hại hơn a. ”
Ngay sau đó, hắn hơi sửa sang lại suy nghĩ, đem tình huống nguyên bản kể lại một lần.
“Mẹ nó, Sở Uyển này cũng quá keo kiệt đi, thoạt nhìn rất nhu thuận, thì ra tất cả đều là giả bộ, cũng may nó đã bị ngươi đưa về Âm Ty, bằng không giữ lại cũng nhất định là một tai họa.”
Nghe xong chuyện đi qua Tử Minh cau chặt mày, bộ dáng thập phần tức giận.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao sự tình đã qua, đến lúc đó Âm Ty tự có công đạo, ta có chút mệt mỏi, liền ngủ trước.”
Tiêu Dật nói xong, chuẩn bị bò lên giường mình, kết quả dư quang khóe mắt lại trong lúc vô tình liếc thấy màn hình máy tính của Lộ Tử Minh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút cổ quái:
“Này, anh chơi trò gì vậy?”
“Hả? Không… Không có gì đâu! ”
