Đụng xe

Hôm nay là ngày 23 tháng Chạp, thời tiết ở Thẩm Thành vẫn rét lạnh như trước, điểm sáng màu vàng rực rỡ nhuộm hơn phân nửa bầu trời, giống như một lớp lụa mỏng mông lung bao phủ người đi qua.
Tết Nguyên Đán đang đến gần, hương vị tết nồng đậm đã lan tỏa từ lâu, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười rạng rỡ. Màn đêm dần dần buông xuống, trên đường phố càng thêm vắng vẻ, Tiêu Dật bước đi vội vã, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Lão già chết tiệt cả ngày cho ta đi ra ngoài kiếm tiền, chính mình ngược lại ở nhà vui vẻ a, lúc này nhất định phải cho ngươi chút thuốc nhuận tràng sảng khoái.”
Tay trái hắn xách theo bình rượu trắng, tay phải xách một hộp cơm giữ ấm bằng thép không gỉ, từng đợt từng đợt hơi nóng từ khe hở nắp hộp không có đóng chặt toát ra, ở trong không khí hóa thành sương trắng bốc lên. Đó là bữa ăn tối ngày hôm nay.
Ù… Ù…
Động cơ trầm thấp nổ vang từ phía sau truyền đến, càng lúc càng vang, Tiêu Dật theo bản năng quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe máy màu đen từ giao lộ cách đó không xa chạy ra, hướng mình cực nhanh chạy tới!
Xe máy có dấu vết cải tạo rõ ràng, thân xe lớn hơn xe máy bình thường không ít, thoạt nhìn càng thêm nặng nề kiên cố, toàn bộ thân xe hiện ra một loại thiết kế hoàn mỹ, dưới động cơ nhiều xi lanh mạnh mẽ dẫn dắt tốc độ cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã đến trước mặt Tiêu Dật.
“Mẹ kiếp! Cứu…”
Phanh!
Không đợi chữ “Mạng” ra khỏi miệng, nương theo tiếng này buồn bực, thân thể Tiêu Dật giống như diều đứt dây bay ngược ra, ngã vào trên dải cây xanh ven đường, không còn tiếng động.
Chiếc xe máy màu đen gặp biến cố này cũng là thân xe rung lắc kịch liệt, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng kỹ thuật lái xe của người lái xe hiển nhiên vô cùng thành thạo, đúng là cứng rắn ổn định thăng bằng, sau đó vặn ga nghênh ngang rời đi. Từ đầu đến cuối, người nọ đều không có liếc mắt nhìn trên người Tiêu Dật.
Ù…
Lại là một trận động cơ nổ vang, chiếc xe máy kia vừa mới biến mất ở ngã ba phía trước, một chiếc xe cảnh sát màu xanh trắng cũng theo sát mà tới.
Ánh đèn sáng ngời đảo qua, xe cảnh sát lao nhanh về phía trước mấy chục thước, sau đó nhanh chóng dừng lại, lùi xe trở lại chỗ Tiêu Dật ngã xuống.
Cửa xe mở ra, từ đó nhảy xuống hai bóng người.
– Quỷ đạo chết tiệt, dĩ nhiên có thể nhìn thấu ngụy trang của chúng ta, lại làm hắn chạy trốn!
Trong thanh âm dễ nghe xen lẫn vài phần tức giận bại hoại, rồi lại lộ ra vài phần quyến rũ khó hiểu, phảng phất như có thể câu hồn đoạt phách, làm cho lòng người sinh ra lay động.
Người nói lời này chính là nữ cảnh sát, xem ra bất quá hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, để tóc ngang vai, mắt ngọc mày ngài, miệng như hạt châu, hai má trắng như tuyết bởi vì nhiệt độ lạnh lẽo hơi phiếm hồng, vì nó càng tăng thêm vài phần mị hoặc.
Dáng người của nàng cũng cực tốt, thân cao chừng một thước bảy trở lên, tuy rằng mặc trang phục mùa đông nặng nề, nhưng vẫn có thể hiện ra đường cong ngạo nhân của bản thân, trong lúc đó đều lộ ra phong tình nồng đậm, có thể nói là vưu vật.
“Tên kia thân thủ chỉ là hơi kém đội trưởng ngươi, hơn nữa làm việc không hề cố kỵ, phi thường khó chơi, ta thấy thật sự không được thì chúng ta vẫn nên gọi lão đại tới đây đi?”
Phía sau mỹ nữ cảnh sát đứng một thiếu niên bất quá mười bảy mười tám tuổi, trên mặt còn mang theo vài phần ngây thơ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như ưng, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
“Không được! Ta chính là lập quân lệnh, như vậy xám xịt trở về thật sự quá mất mặt! ”
“Trước không nói những thứ này, Lộ Tử Minh, ngươi đi xem người này thế nào, còn có cứu được hay không.”
Mỹ nữ cảnh sát đầu tiên dùng sức dậm chân hai cái, sau đó khẽ thở dài một tiếng, nhìn Tiêu Dật ngã trong vũng máu, nói với thiếu niên phía sau.
-Vâng!
